Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1714: Vị trí của Thái Hư

“Lão phu vẫn luôn rất hiếu kỳ, người người đều e sợ Thái Hư, có người nói Thái Hư nằm trong bí ẩn chi địa, nhưng lại chẳng ai tìm đến được. Vậy… rốt cuộc Thái Hư ở đâu?”
Vấn đề này Lục Châu đã hỏi rất nhiều người, đáp áp đều mơ mơ hồ hồ.
Trần Phu nói: “Trên trời.”
Lại là đáp án này.
Yến Mục theo bản năng nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trời quang mây tạnh, còn có một ít phi cầm bay ngang.
Trần Phu thở dài: “Trong cửu liên, những người biết rõ chuyện này đều đã quy thiên. Các ngươi không biết cũng là bình thường.”
Thấy đối phương có vẻ chắc chắn, Lục Châu nửa tin nửa ngờ.
“Làm sao tìm được bọn hắn?”
Trần Phu nhìn Lục Châu vẻ kỳ quái: “Sao ngươi cứ khăng khăng muốn tìm đến Thái Hư?”
Lục Châu không lập tức đáp lời. Đây là cảm giác mơ hồ trong lòng Lục Châu, tựa như trong cõi u mình đã chú định. Vì thiên địa ràng buộc? Để trở thành Chí Tôn? Không muốn làm quân cờ?
Có lẽ đều có.
Lục Châu nói: “Hiện tượng mất cân bằng tăng lên, cửu liên đối mặt với việc sụp đổ, tu hành giới đã thủng trăm ngàn lỗ. Thái Hư tự xưng là người ở trên cao, sao không quản việc này?”
Trần Phu nghi ngờ hỏi: “Hiện tượng mất cân bằng ngoài kia đã đến mức này?”
“Ngươi ở trong tịnh đế thanh liên quá lâu.”
Ý nói, ngươi quá mức lạc hậu, ngoại giới đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Trần Phu thở dài nói: “Hữu tâm vô lực. Chẳng lẽ ngươi muốn làm chúa cứu thế?”
“Lão phu không có vĩ đại như vậy, chỉ muốn tự cứu lấy mình mà thôi.”
Trần Phu gật đầu nói với giọng hồi ức: “100.000 năm trước, đại địa bị tách ra, thời điểm đó mất cân bằng cũng vô cùng nghiêm trọng. Người trong thiên hạ tử thương vô số, sinh linh đồ thán, các bậc tiên hiền đều muốn làm chúa cứu thế nhưng cuối cùng đều chết sạch, lại còn chết rất thảm. Bọn họ sao có thể đấu lại trời cao…”
Lục Châu lắc đầu, xem thường nói: “Ngươi xem trọng Thái Hư quá rồi.”
Trần Phu nhìn Lục Châu với ánh mắt phức tạp. Hắn không rõ vì sao Lục Châu lại tự tin như vậy, dù là đối mặt với hắn hay với Thái Hư người này cũng đều kiêu căng như thế.
“Ngươi thật sự muốn tìm đến Thái Hư?”
“Đúng vậy.”
“Cho ta một lý do thuyết phục.” Trần Phu thản nhiên nói.
Lục Châu không lập tức đáp lời mà nâng chung trà lên nhấp một ngụm, mùi thơm phiêu tán tứ phía.
Đúng lúc này, Lục Châu bỗng cảm giác được một cỗ lực lượng đặc thù ba động. Là đạo lực lượng của đại thánh nhân.
Hả?
Trực giác nói với Lục Châu, Trần Phu đang cảm ứng tu vi của mình.
Lục Châu đặt chén trà xuống, mặc niệm thần thông Thiên thư Vô Lượng Thần Ẩn.
Bốn phía rơi vào yên lặng. Lục Châu nhìn thấy Yến Mục như bị người bấm nút dừng lại, ánh mắt đờ đẫn ngồi tựa pho tượng. Thanh bào đệ tử đứng gần đó cũng đứng yên bất động không nhúc nhích. Thác nước ngàn trượng ngưng kết giữa không trung. Năng lực của đại thánh nhân đúng là rất cường đại.
Lục Châu lại mặc niệm Vô Lượng Thôi Diễn.
Hai loại thần thông hỗ trợ cho nhau, trong đầu Lục Châu tái hiện từng loại hình ảnh. Hình ảnh có sử thi, có phi liễn, có hung thú và tu hành giả, có máu tươi, có tay đứt chân cụt, có tiếng khóc than… khắp nơi đều là tử vong.
Lục Châu không hiểu ra sao, lại tiếp tục thôi diễn…
Toàn bộ đều là tử vong. Cho đến khi hình ảnh hoá thành hắc ám, thôi diễn mới dừng lại.
“Tiền bối?”
Yến Mục kéo góc áo Lục Châu, gọi hắn trở về với hiện thực.
Lúc này, Trần Phu cũng xoay người lại hỏi: “Đã nghĩ xong lý do chưa?”
Lục Châu đứng dậy, chắp tay nói: “Thay đổi.”
Trần Phu lộ vẻ nghi hoặc.
Lục Châu nói tiếp: “Trước khi đại hạn của ngươi đến, tạo ra thay đổi.”
Kết quả của Vô Lượng Thôi Diễn chính là, đại hạn thọ mệnh của Trần Phu sắp tới.
Lục Châu không cho rằng Trần Phu nắm giữ tu vi đại thánh nhân lại có thể chấp nhận kết cục như vậy.
Yến Mục cạn lời.
Thánh nhân sống được bao lâu, không có ai biết rõ. Có người nói chân nhân sống 30.000 năm, thánh nhân sống 100.000 năm, nhưng đó chỉ là cách nói trong dân gian. Rất nhiều tu hành giả không sống lâu được như vậy, cũng không có ai làm chứng cho cách nói này. Thánh nhân càng không rảnh tới mức đi nói cho mọi người biết hắn còn sống được bao lâu.
Cho dù hắn muốn hay không, đều phải có lúc đối mặt sinh tử.
Yến Mục giật mình nhìn Lục Châu rồi nhìn Trần Phu… Lời này rất có thể bị định nghĩa là Lục Châu đang khiêu khích Trần đại thánh nhân.
Hình tượng của Lục Châu trong lòng Yến Mục lại hạ thấp xuống, trở về vị trí ban đầu.
Trần Phu bỗng nói: “Được.”
Yến Mục: ?
Hư ảnh Trần Phu loé lên, xuất hiện bên ngoài lương đình. “Hoa Dận.”
Không lâu sau đó, Hoa Dận xuất hiện bên ngoài lương đình, khom người nói: “Sư phụ.”
“Vi sư rời đi một lát, bất kỳ người nào cũng không được đến gần.”
“Vâng.”
Thân ảnh Trần Phu loé lên, xuất hiện trong không trung ngàn mét, rời khỏi bình chướng.
Yến Mục sùng bái đến cực điểm, Thánh nhân đúng là Thánh nhân, thủ đoạn trong chớp mắt như thế dù là đại chân nhân cũng phải cúi đầu.
Yến Mục quay đầu nhìn về phía Lục Châu… nhưng nơi đó rỗng tuếch. Hắn lại ngẩng đầu lên, Lục Châu đã xuất hiện bên cạnh Trần Phu.
Hai người đồng thời tiêu thất, đồng thời xuất hiện bên ngoài ngài mét, rồi lại tiêu thất lần nữa…
Trong lòng Yến Mục đột nhiên đánh thịch một cái.
Hoa Dận đi tới nói: “Hắn là gì của ngươi?”
“Lần đầu gặp mặt.” Yến Mục thành thật đáp.
“Ngươi cho là ta sẽ tin?”
“Thật sự là mới gặp lần đầu mà.”
“Tốt nhất ngươi nên thành thật khai báo, Thất Tinh Kiếm Môn đã giải tán, ngươi nên minh bạch điều này có nghĩa là gì.”
Yến Mục hốt hoảng, vội quỳ xuống nói: “Ta thề với trời, thật sự là lần đầu tiên gặp mặt hắn!”
Hoa Dận nhìn lên trời nói: “Có thể phân cao thấp với sư phụ, tu vi hắn rất cao.”
“Việc này… ta cũng không ngờ tới.”
“Có cao nhân như vậy bên cạnh mà ngươi vẫn bại trước đám củi mục Thất Tinh Kiếm Môn?” Hoa Dận khẽ lắc đầu.
Yến Mục xấu hổ không thôi.
Cùng lúc đó.
Lục Châu đi theo Trần Phu đến một vùng đất hoang vu.
Dừng trên hư không, Trần Phu chỉ tay xuống dưới nói: “Đây là phù văn thông đạo đến bí ẩn chi địa.”
Lục Châu cũng đáp xuống phù văn thông đạo, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi.”
Trần Phu điều khiển phù văn thông đạo, ánh sáng loé lên, hai người biến mất, một khắc sau xuất hiện tại một không gian u ám trong bí ẩn chi địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận