Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 563

Vừa ra khỏi phòng Minh Thế Nhân đã nhìn thấy Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lén lút đi ngang qua.
“Ê, muốn trảm liên không? Hỗ trợ miễn phí đây.” Minh Thế Nhân hô to.
“Á… không không không, bọn ta không cần, không cần đâu… Tứ tiên sinh, ngài vất vả, vất vả rồi.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lập tức quay đầu bỏ chạy.
Bát tiên sinh thật thảm, thì ra trảm kim liên thống khổ như vậy, còn khó chịu hơn cả tự sát, ai mà chịu nổi.
May mà hai người bọn hắn đều chọn con đường tu luyện không ngưng tụ kim liên.
Thấy hai người bọn hắn bỏ chạy thật nhanh, Minh Thế Nhân bất đắc dĩ nhún vai.
“Lão tứ.” Sau lưng chợt vang lên giọng nói quen thuộc.
“Tam sư huynh?”
Minh Thế Nhân xoay người lại, thấy Đoan Mộc Sinh bình tĩnh cầm Bá Vương Thương đi tới.
“Lão tứ, ta đã suy nghĩ cả buổi tối, rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Tam sư huynh đã nghĩ thông suốt chuyện gì?” Minh Thế Nhân cười nịnh nọt.
“Chúng ta là sư huynh đệ, nên giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau… Đệ giúp ta trảm, ta giúp đệ trảm, đệ thấy sao?”
Đoan Mộc Sinh không phải loại người sợ đau đớn, chỉ là việc tự vung đao chém kim liên của mình quá sức khắc nghiệt, nếu có người giúp đỡ thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
“Hiện nay tuyệt đại đa số các tông môn trong tu hành giới đều đang trảm kim liên trùng tu. Không bao lâu nữa Ma Thiên Các sẽ bị bỏ lại ở phía sau. Chúng ta sao có thể làm mất mặt sư phụ!”
“Chuyện này… tam sư huynh, ta sẽ giúp huynh trảm kim liên. Nhưng mà huynh định giúp ta trảm thế nào?” Minh Thế Nhân chột dạ hỏi.
“Đương nhiên là dùng Bá Vương Thương.” Đoan Mộc Sinh tự tin nói. “Thương thuật của ta đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, có thể cùng một lúc đánh ra trăm đạo thương cương, đủ để chém phăng kim liên.”
Minh Thế Nhân câm nín.
“A, tứ sư đệ, sao đệ đổ nhiều mồ hôi vậy? Yên tâm, ta sẽ không nhân từ nương tay. Mấy hôm nay ta đã suy tính phương thức trảm kim liên rất lâu, đó là cách tốt nhất…”
Đoan Mộc Sinh còn chưa nói xong đột nhiên cảm giác có cơn gió thổi qua. “Lão tứ! Lão tứ! Ta lấy danh nghĩa sư huynh ra lệnh cho đệ mau mau trở về!”
Nhưng Minh Thế Nhân vẫn nhanh như chớp lao vọt về phía chân núi.
Mẹ nó chặt chém kiểu đó ai mà chịu được?
Minh Thế Nhân quyết định không trảm kim liên nữa! Ngoan ngoãn làm cường giả bát diệp cả đời không tốt sao, vì cái gì cứ phải xung kích lên cửu diệp cơ chứ!
Sao tu hành giới lại có nhiều tên não hỏng như vậy? Bọn hắn cả đời cũng không đạt tới bát diệp, sao còn phải trảm kim liên làm gì? Làm bát diệp có gì không tốt?
Minh Thế Nhân bay xuống chân núi với tốc độ nhanh như tia chớp, đáp xuống một cành cây rồi nằm tựa vào thân cây, vui sướng đánh một giấc.
Đang ngon giấc thì từ đằng xa chợt truyền đến một tiếng kêu chói tai:
Quác !
Quác !
Thanh âm đặc thù truyền đi rất xa. Minh Thế Nhân ngồi trên cành cây nhìn ra, thấy trên bầu trời có một con hung thú phi cầm đang kéo theo phi liễn bay tới.
“Ồ, hung thú lớn như vậy?”
Con hung thú kia có sải cánh dài tới bốn năm trượng, toàn thân màu đỏ sậm, hai mắt to bằng nắm đấm toát ra u quang.
Minh Thế Nhân không biết loại hung thú phi cầm này, nhưng có thể xác định trong khu vực con người sinh sống không tồn tại giống loài như nó.
Trong lòng Minh Thế Nhân giật mình, chẳng lẽ nó đến từ tứ đại sâm lâm?
Minh Thế Nhân lăng không bay lên, nghênh đón con hung thú. Quả nhiên nó đang bay về phía Kim Đình Sơn. Nhưng theo phép tắc lễ nghĩa, nó không bay quá cao mà chỉ phi hành ở tầng trời thấp.
Một lát sau nó dừng lại dưới chân núi Kim Đình Sơn. Trên phi liễn có năm người bước xuống, cả năm người đều mặc trang phục màu đỏ của người dị vực, đầu đội mũ gấm, để râu cá trê.
Người cầm đầu có vóc dáng khôi ngô, ánh mắt sáng quắc. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thế Nhân đang lăng không đứng, tay phải đặt lên vai trái, hơi khom người nói:
“Bằng hữu, ta là sứ giả Nhu Lợi quốc, tên Lan Ni, xin được yết kiến chủ nhân Ma Thiên Các.”
Quác !.
Con hung thú ngẩng đầu, cặp mỏ nhọn hoắt há ra kêu lên những âm thanh chói tai tựa như đang ra oai phủ đầu, khiến người ta khó có thể có ấn tượng tốt.
Dùng hung thú phi cầm kéo phi liễn cũng khá phổ biến, nhưng chỉ thích hợp sử dụng ở những nơi dân cư thưa thớt.
Loài phi cầm này dã tính khó thuần, thường sẽ có những hành vi mất khống chế. Một khi nó nổi điên có thể sẽ khiến cư dân bên dưới bị thương tổn.
Minh Thế Nhân nhìn về phía năm người, cuối cùng dừng lại ở người vừa lên tiếng chào hỏi. “Sứ giả Nhu Lợi?”
“Rất vinh hạnh được gặp mặt các hạ.” Hàm râu hình chữ bát của Lan Ni vểnh lên tựa như đang cười. “Vị bằng hữu này, ngài xuất hiện dưới chân núi Kim Đình Sơn hẳn là bằng hữu Kim Đình Sơn. Nếu có thể dẫn chúng ta lên núi thật cảm kích vô cùng.”
Minh Thế Nhân thờ ơ đáp: “Tiếng Đại Viêm của ngươi không tệ nha.”
“Người Nhu Lợi có mở học viện dạy ngôn ngữ của Đại Viêm.” Lan Ni đáp.
Minh Thế Nhân cảm thấy kỳ quái. Hiện nay Nhu Lợi đang khai chiến tại Lương Châu, hai nước đang chiến tranh mà sứ giả Nhu Lợi quốc không đi tìm đại sư huynh hay hoàng thất, lại tìm đến Ma Thiên Các làm gì?
Chồn chúc tết gà, chắc chắn không có lòng tốt.
Minh Thế Nhân gãi đầu nhìn sang hướng khác nói: “Các ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu.”
Nói xong lập tức bay đi.
Lan Ni vội vàng lên tiếng: “Chuyện can hệ trọng đại, xin hãy nghĩ lại.”
Minh Thế Nhân bay đi mấy mét nghe vậy bèn lăng không đứng lại, quay đầu hỏi: “Trọng đại cỡ nào? Trời sập hả?”
Lan Ni nghẹn lời, nhưng vẫn ráng đáp. “Không có.”
“Vậy thì có gì mà trọng đại!”
Minh Thế Nhân xoay người bay đi, thi triển đại thần thông thuật, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt mọi người, để lại đám người Lan Ni ngơ ngác nhìn tầng bình chướng Kim Đình Sơn.
Lan Ni không tức giận mà cười nói: “Ta đã quen biết không ít người Đại Viêm, nhưng người hành xử khác thường như thế này đúng là hiếm thấy. Quả là diệu nhân.”
“Thủ lĩnh, hay là chúng ta xông vào?” Một tên thuộc hạ đứng bên cạnh nói.
“Ngươi chán sống à? Nơi này là Ma Thiên Các, chúng ta đến không phải để đánh nhau. Huống hồ gì bình chướng này cũng không tầm thường, không phải muốn vào là vào được đâu.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Chờ.”
Đến chiều, Minh Thế Nhân từ xa bay về, phát hiện đám người Lan Ni vẫn còn chờ đợi dưới chân núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận