Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2093: Đã từng là học sinh

Hoa Chính Hồng thản nhiên nói: “Chuyện của Chấp Minh ta có thể không để ý tới. Bạch Đế bệ hạ thật sự muốn ngăn cản Thánh Điện làm việc?”
Bạch Đế có hơi do dự. Hắn biết rất rõ đây chỉ là một góc băng sơn, thủ đoạn của Thánh Điện còn rất nhiều rất nhiều.
Con hung thú vỗ cánh phần phật trên bầu trời, trên lưng nó có một người đang đứng, người đó cao giọng nói: “Xin Hoa Chí Tôn phân phó.”
Hoa Chính Hồng đưa tay ngăn lại, ra hiệu cho hắn đứng yên tại chỗ chờ lệnh.
Con hung thú phi hành tên là Cửu Dực Thiên Long, là thượng cổ thánh hung. Tuy địa vị không cao bằng thiên chi tứ linh nhưng thực lực không hề thua kém.
Bạch Đế quay đầu nhìn Giang Ái Kiếm, muốn hắn tự tay giao Thất Sinh cho Hoa Chính Hồng là việc rất khó có thể xảy ra. Nhưng bây giờ… Hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết tình thế này.
Chấp Minh là căn cơ của Thất Lạc Chi Quốc, không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Giang Ái Kiếm đột nhiên lên tiếng: “Ta đi với ngươi là được.”
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” Hoa Chính Hồng cười nói, “Sớm đồng ý là được rồi, ta không phải tốn công tốn sức như thế.”
Bạch Đế kéo hắn lại: “Nếu ngươi không muốn trở về, bản đế có thể thử một lần.”
“Không cần thiết.” Giang Ái Kiếm cười nói, “Chuyện nhỏ thôi, ta ứng phó được.”
Giang Ái Kiếm bay lên không trung, đám Thánh Điện Sĩ cấp tốc vây quanh hắn. Hoa Chính Hồng xòe tay ra cười nói: “Giao Thời Chi Sa Lậu ra.”
“Việc này e là không được.”
“Vật này là cấm kỵ của Thái Hư, chỉ có người do Thánh Điện khâm điểm mới có thể sử dụng. Chủ nhân trước đây của nó là Nhạc Kỳ, hiện tại cũng vẫn là của ngự thú sư.” Hoa Chính Hồng chỉ về phía người đứng trên lưng Cửu Dực Thiên Long. “Thời Chi Sa Lậu là khắc tinh của thánh hung. Điện thủ Thất Sinh, ngươi có trí tuệ hơn người, hẳn là sẽ hiểu được điều này đúng không?”
Giang Ái Kiếm cười nói: “Đã từng là học sinh của hắn nên khi nhìn thấy Thời Chi Sa Lậu, chắc ngươi hoảng hốt lắm nhỉ?”
Nụ cười trên mặt Hoa Chính Hồng cứng lại, nàng ta nhíu mày quát: “Làm càn!”
Sóng âm càn quét. Giang Ái Kiếm bay ra ngoài, bị hai tên Thánh Điện Sĩ ở phía sau ngăn trở.
Bạch Đế lớn tiếng nói: “Ngươi mà dám làm hắn bị thương, bản đế sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Trong lòng Hoa Chính Hồng vô cùng tức giận. Thất Sinh không chỉ một lần nói bóng nói gió chuyện này, không biết là vô tình hay cố ý châm chọc nàng.
Giang Ái Kiếm hít sâu một hơi, tiếp tục cười nói: “Ta không cẩn thận giẫm phải đuôi mèo.”
Hoa Chính Hồng lạnh lùng nói: “Ngươi không phải điện thủ Thất Sinh.”
“Hửm?”
“Bạch Đế bệ hạ, người này giả mạo điện thủ Thất Sinh, theo lý nên tru diệt. Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, tru sát tên lừa đảo này.” Trong tay Hoa Chính Hồng xuất hiện một đóa hồng liên.
Bạch Đế tức giận nói: “Hay cho một cái cớ nhảm nhí, ngươi dám giương oai trước mặt bản đế?!”
Hoa Chính Hồng ném hồng liên về phía Giang Ái Kiếm. “Bạch Đế, nhìn cho rõ ràng đi!”
Vù.
Hồng liên xẹt qua mặt nạ đỏ trên mặt Giang Ái Kiếm khiến nó lập tức vỡ thành hai nửa.
Đám người nhìn sang. Bạch Đế nhướng mày, lại là gương mặt từng xuất hiện ở điện thủ chi tranh. Không phải Tư Vô Nhai.
Giang Ái Kiếm rất nhanh đã trấn định lại, cười hỏi: “Sao ngươi phát hiện được?”
Hoa Chính Hồng nói: “Cho dù ngươi cố gắng bắt chước cách nói chuyện của hắn thì vẫn có chút khác biệt.”
Giang Ái Kiếm nhún vai: “Nhưng như thế chưa đủ.”
“Đã đủ rồi.”
Giang Ái Kiếm cười đáp: “Kỳ thực ý của ngươi là, mặc kệ ta có phải là Thất Sinh thật hay không ngươi đều sẽ gán tội giả mạo cho ta, sau đó ra tay đánh giết, có đúng không?”
Không khí trở nên căng cứng.
Giang Ái Kiếm lấy Thời Chi Sa Lậu ra, mỉm cười nói: “Cho dù ngươi muốn giết ta thì ta cũng phải giãy giụa tượng trưng một chút chứ nhỉ?”
Thời Chi Sa Lậu rung lên, lam sắc điện hồ càn quét bốn phía. Đột nhiên nó bay vọt ra khỏi tay Giang Ái Kiếm.
Hả?
Giang Ái Kiếm sửng sốt nhìn Thời Chi Sa Lậu thoát ra khỏi tầm kiểm soát của mình. Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên không trung, sau đó thấy được một đạo hư ảnh.
Lại sau đó… tất cả dừng lại.
Nước biển như bị đóng băng, mười tên Thánh Điện Sĩ, Tây Trọng và Hoa Chính Hồng đều bị định trụ giữa không gian, biểu tình trên mặt cũng đọng lại.
Bạch Đế có tu vi cao nhất, cảm nhận được một trong những loại quy tắc cường đại nhất thế gian.
Thời Chi Sa Lậu bay vào lòng bàn tay hư ảnh. Hư ảnh đột nhiên đánh ra một đạo chưởng ấn.
Ầm!
Ngực Hoa Chính Hồng bị đánh hõm xuống, phảng phất như thể linh hồn và ý thức đều bị tách ra. Nàng ta rơi thẳng vào trong biển.
Lục Châu thu hồi Thời Chi Sa Lậu, thời gian khôi phục.
Đám người trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Hoa Chính Hồng văng xuống biển, máu tươi tràn lan trên mặt nước.
Hoa Chính Hồng chợt cảm thấy cơn đau nhức kịch liệt đánh tới, đầu óc trống rỗng, nàng ta không rõ đã xảy ra chuyện gì, một giây trước còn đang lăng không trên bầu trời, một giây sau đã văng xuống nước biển lạnh ngắt.
Cương khí hộ thể được điều động, thân ảnh Hoa Chính Hồng bay vọt lên không trung, trên gương mặt tràn đầy tức giận điên cuồng tấn công về phía hư ảnh.
“Ai dám lớn mật ra tay với Thánh Điện?!”
Nàng không biết là, tất cả mọi người đều đang ngơ ngác nhìn người mới xuất hiện kia, ai nấy đều kinh ngạc và khẩn trương.
Quang trụ bắn ra ngập trời, hư ảnh kia biến mất trong tích tắc.
Hả?
Khi tầm nhìn khôi phục, Hoa Chính Hồng cứng người phát hiện hư ảnh kia đang đứng bên cạnh mình, bàn tay vươn ra, năm ngón tay như năm ngọn núi ép tới.
Ầm!
Lại một chưởng đánh trúng bả vai, Hoa Chính Hồng không kịp đề phòng bay ngang ra ngoài, kỳ kinh bát mạch như bị đánh nát.
Lúc này nàng ta đã nhìn rõ ràng hư ảnh kia là chủ nhân Ma Thiên Các: Lục Châu.
“Hoa chí tôn!” Tây Trọng đỡ lấy Hoa Chính Hồng. Mười tên Thánh Điện Sĩ lập tức vây xung quanh Lục Châu.
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, thản nhiên nhìn chằm chằm Hoa Chính Hồng nói: “Dám động thủ với người của lão phu?”
Ở phía sau, Bạch Đế và Giang Ái Kiếm đều lộ vẻ mừng rỡ. Giang Ái Kiếm cười nói: “Thì ra là Cơ tiền bối, hù chết ta.”
Bạch Đế lập tức chào hỏi Lục Châu: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận