Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1704: Gỗ mục không thể điêu khắc

Hắn vừa dứt lời, một tu hành giả trung niên từ xa bay tới, đáp xuống cạnh hai người.
“Có chuyện gì mà tranh luận mãi thế?”
“Sư phụ, vừa nãy có một tên bệnh thần kinh đến đây, còn chỉ điểm mấy chiêu, nói là làm theo lời hắn sẽ trở thành cao thủ một phương.”
“Ồ?”
Thế là tên kiếm khách sư huynh thuật lại toàn bộ lời Lục Châu vừa nói.
Tu hành giả trung niên nghe vậy, mở miệng mắng: “Bệnh thần kinh, về sau gặp phải loại người này cứ việc làm lơ hắn, đừng ngó ngàng tới là được!”
“Vâng!”
Thế giới này rất kỳ diệu. Ngươi không thể ngây thơ cho rằng trên thế gian này đều là người sáng suốt.
Lục Châu cho rằng mình đã trang bức thành công, vừa thoả mãn bay lên mây đứng trên lưng Bạch Trạch, đột nhiên nhận ra một vấn đề.
“Bạch Trạch, hình như lão phu quên hỏi phương hướng của đông đô và tây đô rồi.”
Thế là Lục Châu lại bay trở về.
Hai huynh đệ kia đang tiếp tục luyện kiếm. Thấy hai người vẫn không thay đổi cách tập luyện, Lục Châu không khỏi nghi hoặc, bay lướt xuống nói:
“Này đứa nhỏ.”
Hai người kia giật nảy mình, nhìn Lục Châu nói lắp bắp: “Ngươi ngươi ngươi… sao lại đến nữa rồi?!”
“Đông đô và tây đô nằm ở hướng nào?” Lục Châu hỏi.
“Ở… ở phía đông!” Tên sư huynh có vẻ tức giận chỉ về phương đông.
Lục Châu gật đầu nói: “Kiếm đạo…”
“Đừng đừng đừng, ngài đừng chỉ đạo linh tinh thì hơn. Nếu sư phụ ta mà biết thì sẽ đánh chết chúng ta đó. Ngài đi nhanh đi.”
Lục Châu cạn lời.
Hắn đành bất đắc dĩ thở dài.
Tên sư đệ trẻ tuổi nghiêng đầu nói: “Tiền bối, hay là ngài bộc lộ tài năng cho chúng ta nhìn thử đi?”
Đúng lúc này, tu hành giả trung niên kia từ giữa sườn núi lướt tới, quát lớn: “Xem kiếm!”
Vù vù vù! Kiếm thuật lăng lệ đánh tới trước mặt Lục Châu.
Lục Châu vẫn đứng chắp tay sau lưng, thân trên nghiêng người né tránh. Đối phương liên tục đâm ra trăm kiếm, không một kiếm nào đâm trúng Lục Châu.
Tu hành giả trung niên tức giận hổn hển, gọi ra kiếm cương. Lục Châu thản nhiên vươn tay, dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm của hắn.
Rắc.
“Hả?”
Thân kiếm gãy đôi, một chưởng bay ra đánh trúng lồng ngực tu hành giả trung niên.
“Sư phụ!”
Sư huynh đệ hai người vô cùng hoảng sợ. Nhưng Lục Châu chỉ dùng một chưởng để đẩy đối phương ra, không hề ra tay ác độc.
Lúc này, Lục Châu dùng hai ngón tay làm kiếm, cỏ dại bốn phương tám hướng bay lên.
Vù vù vù… mỗi cọng cỏ đều trở nên sắc bén không thua gì kiếm cương, bắn ra tứ phía. Toàn bộ thân cây xung quanh đều bị vô số cọng cỏ đâm xuyên.
“Biết bao nhiêu người mơ ước được lão phu chỉ điểm, nhưng hai người các ngươi lại không biết cân nhắc như thế. Đúng là gỗ mục không thể điêu khắc.”
Thanh âm quanh quẩn tại chân trời, bóng ảnh Lục Châu đã biến mất từ lâu.
Ba sư đồ ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt ngây ngốc nhìn đám cây cối xung quanh bị hàng trăm hàng ngàn cọng cỏ đâm xuyên thủng, tròng mắt như muốn rớt ra.
Lục Châu dù sao cũng là đại chân nhân, phi hành trên không trung với tốc độ cực nhanh, tu hành giả bình thường không thể nào phát hiện ra hắn.
Căn cứ vào các tin tức thu được, thực lực tổng hợp của tịnh đế thanh liên cao hơn thanh liên giới, nhưng cũng chỉ có một vị đại thánh nhân. Nói cách khác, trừ Trần Phu ra, Lục Châu không sợ ai cả.
Trên đường đi, Lục Châu phát hiện không ít tông môn tu hành, nhưng có vết xe đổ trước đó, hắn không muốn lãng phí thời gian vào đám người nhỏ yếu này, trực tiếp bay qua.
Phi hành một ngày, Lục Châu đến một ngọn núi.
“Đi đông đô hay là tây đô?” Rốt cuộc Trần Phu ở nơi nào?
Đông đô và tây đô hẳn là hai toà thành trì lớn nhất ở tịnh đế thanh liên. Với tính tình của đại thánh nhân, chưa chắc sẽ ở lại nơi náo nhiệt. Đương nhiên cũng sẽ có ngoại lệ.
Lục Châu nhìn thấy một môn phái tu hành trên núi, nhìn cách xây dựng hẳn là môn phái không nhỏ, bèn tìm tới hỏi đường.
Để Bạch Trạch ở lại trên mây chờ đợi, Lục Châu xuất hiện bên trong môn phái, ẩn nấp khí tức toàn thân để tìm người có tu vi cao nhất.
Không bao lâu sau, Lục Châu đã thấy một đám đệ tử ra ra vào vào. Một người lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai? Sao ta chưa từng thấy ngươi… À, ngươi là đệ tử ngoại môn mới gia nhập phải không?”
Lục Châu nhìn người vừa nói chuyện, khẽ gật đầu.
Lần sau vẫn nên dùng Thẻ Dịch Dung thì hơn, không phải lúc nào cũng may mắn được người ta nghĩ theo hướng tốt.
Vừa nghĩ tới đây, người kia bỗng nhiên lắc đầu: “Không đúng, Lạc Hà Môn chúng ta từ lâu đã không thu nhận đệ tử… Ngươi là ai?!”
Lục Châu câm nín.
Lục Châu nâng tay, người kia vừa định chạy đi đã bị Lục Châu đánh ngất xỉu, đẩy vào một góc, sau đó Lục Châu sử dụng Thẻ Dịch Dung hoá thành bộ dạng của người này.
Lần này hắn di chuyển rất ổn định, không bị ai ngăn cản.
Khi đi tới Lạc Hà điện, một người bỗng tiến lên nói: “Chu Thiên, không được tự tiện đi vào.”
Lục Châu nhìn hắn. Đối phương là một tu hành giả tuổi khá cao, tu vi khoảng một Mệnh Quan.
Người kia đi tới trước mặt Lục Châu. “Lời ta nói ngươi không nghe được sao? Môn chủ đang bế quan tu luyện.”
“Môn chủ bế quan?” Lục Châu hỏi.
“Chu Thiên, phải có chừng có mực!” Sắc mặt người kia không mấy vui vẻ, “Đi đi.”
Lục Châu nói: “Có lẽ lão… ta có biện pháp giúp Môn chủ.”
Cái xưng hô ‘lão phu’ này thật là khó sửa.
Người kia biến sắc nhìn Lục Châu. “Chu Thiên, hôm nay ngươi làm sao thế? Ngươi không cản trở Môn chủ đã là không tệ rồi, còn đòi giúp đỡ cái gì.”
“Không thử thì làm sao biết được?” Lục Châu đáp.
“Thật sao?” Người kia vừa mới đưa tay lên, Lục Châu cũng nâng tay.
Song chưởng va chạm, đối phương bị một cỗ lực lượng hoàn toàn nghiền ép đẩy lùi về sau.
Hắn hoảng hốt nói: “Chu Thiên, ngươi… Sao có thể?”
Lục Châu đi thẳng tới đại điện. Quả nhiên trong điện truyền ra một giọng nói uy nghiêm: “Để hắn tiến vào.”
“Vâng.”
Người kia nhìn Lục Châu bằng ánh mắt phức tạp, sau đó cung kính lui ra ngoài.
Lục Châu tiến vào bên trong, nhìn thấy một lão giả tóc đen ngồi xếp bằng trên bục cao. Người này chính là Môn chủ Lạc Hà Môn, Yến Mục.
Lão giả tóc đen nói: “Các hạ dịch dung thành Chu Thiên là có mục đích gì?”
Lục Châu hơi kinh ngạc. “Ngươi là người thông minh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận