Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1303

“Đừng để ý tới mấy việc này, mục đích của vi sư là lấy được Lam Thuỷ Tinh.”
“Sư phụ nói đúng, cho dù bọn hắn có âm mưu quỷ kế gì, có sư phụ ở đây thì đều vô dụng cả.” Tư Vô Nhai cười đáp.
Hai người ngồi chờ một lúc lâu vẫn không thấy lão quản gia trở về.
Lục Châu nhắm mắt dưỡng thần, Tư Vô Nhai thì đi tới đi lui quan sát phòng khách.
Quy củ trong phủ rõ ràng là rất nghiêm ngặt, đám hạ nhân không dám hó hé lấy một lời, chỉ ngoan ngoãn bưng trà rót nước cho khách, chờ lão quản gia trở về.
Trong thư phòng.
Lão quản gia kiềm chế cơn xúc động, run rẩy đứng lên, quan sát bức hoạ kia thêm một lần.
Đây là bức chân dung mà Lục Thiên Sơn ngày ngày đều cung phụng. Lão quản gia đi theo Lục Thiên Sơn đã mấy trăm năm, đương nhiên biết rõ thói quen của hắn.
Người từng thấy bức hoạ này không có được mấy người.
Mỗi khi Lục Thiên Sơn gặp phải khốn cảnh hoặc phải suy nghĩ vấn đề gì đó đều sẽ đến chiêm ngưỡng bức hoạ này.
Vậy mà bây giờ… người trong bức hoạ lại đến.
Sao hắn có thể không sợ hãi!
Ầm !
Cửa thư phòng bị đẩy mạnh ra, một tiếng quát lớn truyền tới:
“Lão Giang, ngươi thật to gan!”
Lão quản gia vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy Lục Thiên Sơn đứng ngoài cửa, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, hầm hầm đi vào thư phòng trừng mắt nhìn hắn.
“Lão, lão gia… hắn, hắn…” Lão quản gia chỉ tay vào bức hoạ treo trên tường, run rẩy nói mãi không nên lời.
Lục Thiên Sơn tức giận nói: “Ta đã dặn không ai được tiến vào thư phòng này, ngươi xem lời của ta là gió thoảng bên tai hả? Lão Giang, ta xem ngươi là tâm phúc của mình, ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta?”
Lão quản gia xua xua tay: “Không có, lão gia, chân dung… người trong bức chân dung… đến, đến rồi!”
Lão quản gia không biết nên xưng hô người trong bức hoạ là gì, chỉ có thể gọi bằng ‘hắn’.
Nói xong câu này, lão quản gia thở phào một hơi. Cảm giác dễ chịu hơn hẳn.
Lục Thiên Sơn xem thường nói: “Lão Giang, ngươi cho rằng ta già rồi nên có thể đùa cợt ta phải không?”
Lão quản gia vội giải thích:
“Lão gia, lão nô không có nói dối. Người đó hiện đang ở trong phòng khách. Lão nô cảm thấy quá kỳ quái nên mới xông vào thư phòng của ngài để xác nhận lại. Lão gia, lão nô đi theo ngài đã nhiều năm, ngài còn không hiểu tính tình lão nô sao?”
Lục Thiên Sơn giật mình.
Quả thực vừa rồi hắn có hơi mất lý trí. Hôm nay hắn gặp phải chuyện không vui, trong lòng còn đang tức giận, vốn định về thư phòng để suy nghĩ cẩn thận, tỉnh táo lại một chút, nào ngờ gặp phải chuyện này nên mới phát tác với lão Giang.
Lão Giang đã theo hắn nhiều năm, nếu muốn phản bội thì nên phản từ lâu rồi, cần gì chờ đến bây giờ?
“Ngươi nói thật sao?”
“Lão gia, ngài đi xem thử sẽ biết ngay.”
Lục Thiên Sơn gật đầu, nhìn lướt qua bức chân dung rồi xoay người rời đi.
Một chủ một tớ bước nhanh trên dãy hành lang, đi tới phòng tiếp khách.
Đứng bên ngoài, Lục Thiên Sơn sửa sang lại tóc tai trường bào rồi hắng giọng một tiếng mới đi vào đại môn.
Vừa vào trong, Lục Thiên Sơn nhìn thấy hai người đang ngồi đợi.
Vừa nhìn đến mặt Lục Châu, hắn lập tức đứng chết trân tại chỗ, suýt chút nữa đã không đứng vững, lão quản gia đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy hắn.
Lục Châu và Tư Vô Nhai cũng nhìn sang, thấy Lục Thiên Sơn khí thế oai hùng, vừa nhìn đã biết là phong thái của võ tướng.
Tư Vô Nhai định nói chuyện thì Lục Thiên Sơn đã giành nói trước:
“Là ngài?”
Lục Châu và Tư Vô Nhai nghi hoặc nhìn nhau. Lục Châu hỏi: “Ngươi nhận ra lão phu?”
Lục Châu vừa mở miệng, toàn thân Lục Thiên Sơn lại run lên, suýt nữa đã khóc ròng ròng, kích động nói: “Giống quá, đúng là giống vô cùng…”
“Giống ai?”
Mãi một lúc sau Lục Thiên Sơn mới bình phục tâm tình kích động. “Xin lỗi, thật xin lỗi… ta thất thố rồi.”
Hắn đi thẳng vào trong phòng khách, hành lễ với hai người, thu liễm vẻ mặt kích động ban nãy. Dù sao hắn cũng là lão tướng quân tung hoành sa trường nhiều năm, rất nhanh đã khống chế được bản thân.
Hắn sẽ không ngu ngốc cho rằng người trước mặt giống bức chân dung thì sẽ là người trong bức chân dung đó.
Lục Thiên Sơn nói: “Xin hỏi hai vị xưng hô như thế nào?”
“Lão phu họ Lục.” Lục Châu đáp.
Lục?
Trong lòng Lục Thiên Sơn khẽ động, bèn hỏi: “Không biết hai vị đến đây là có việc gì?”
“Nghe nói trong tay ngươi có một phần Lam Thuỷ Tinh.” Lục Châu nói.
Lục Thiên Sơn cả kinh, nhìn Lục Châu với vẻ kinh ngạc. “Làm sao các hạ biết?”
Chuyện Lam Thuỷ Tinh vô cùng bí mật, rất ít người có thể biết đến.
Lục Châu không trả lời hắn mà nói: “Vật này ở trong tay ngươi không có tác dụng gì, không bằng giao cho lão phu. Để tỏ lòng biết ơn, lão phu sẽ tặng lại cho ngươi mấy vật khác để đền bù.”
Lục Thiên Sơn nhìn người trẻ tuổi trước mặt với ánh mắt phức tạp, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
“Ngươi không nguyện ý?” Lục Châu nhìn ra biểu tình kỳ quặc của hắn.
Lục Thiên Sơn nói: “Ta có thể hỏi thêm hai câu không?”
“Hỏi đi.”
“Hai vị đến từ nơi nào? Cần vật này để làm gì?”
Nếu không phải vì tướng mạo Lục Châu giống hệt người trong bức hoạ, lại cùng mang họ Lục, chỉ dựa vào việc đối phương đòi Lam Thuỷ Tinh, hắn đã có thể hạ lệnh đuổi khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận