Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1259

Nhìn đống phế tích xung quanh, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, khó chịu vô cùng, ngẩng đầu nhìn Lục Châu lơ lửng trên không trung.
Bên cạnh phế tích, đám thành viên Hắc Tháp che ngực ngồi bệt dưới đất, ai nấy đều ỉu xìu như quả cà dập. Có người lắc đầu thở dài, có người tiếc hận khó chịu.
Lục Châu từ trên cao nhìn xuống, không hề cảm thấy lo lắng.
Một giây trước khi Thẻ Thái Huyền kết thúc, Lục Châu không bộc phát lực lượng, thế nên hiện tại Thái Huyền chi lực trong cơ thể Lục Châu vẫn đang sung mãn.
Hơn nữa Lục Châu còn có Bạch Trạch, có thể bổ sung Thái Huyền chi lực bất cứ lúc nào. Điểm công đức của hắn lại vừa bạo tăng sau trận càn quét, cho dù là Lam Hi Hoà cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, huống chi là Hạ Tranh Vanh đã hao tổn hai Mệnh Cách.
“Sớm biết sẽ thế này, sao lúc trước còn ngu muội?” Lục Châu nói.
Hạ Tranh Vanh không khỏi lắc đầu, buồn bã cười mấy tiếng: “Hắc Tháp, Hắc Tháp của ta… ha ha ha…”
“Vừa rồi là ai muốn giải thích?”
Đám người Hắc Tháp lại lui về sau theo bản năng.
Tứ trưởng lão Lữ Tư từ xa bay tới, sắc mặt khó coi nói: “Là… ta.”
“Bây giờ lão phu cho ngươi cơ hội giải thích.”
“Chuyện này…” Lữ Tư nặng nề thở dài, “Hiện tại giải thích cũng đã muộn. Hầy…”
“Muộn?” Lục Châu lắc đầu nói, “Nếu không giải thích cho đàng hoàng, vậy thì tiếp tục tập thể hạ thấp đi.”
Thành viên Hắc Tháp đều câm nín.
Đại lão, làm vậy mà coi được sao?
Lữ Tư vội vàng giải thích: “Đừng đừng đừng, cầu xin tiền bối giơ cao đánh khẽ! Tên Đoạn Tây Hoa kia chết chưa hết tội, ta và tam trưởng lão cùng trưởng lão hội và các thẩm phán khác đã muốn trục xuất hắn khỏi Hắc Tháp lâu rồi, nhưng Đoạn Tây Hoa lại cực kỳ hèn hạ. Lục các chủ, xin ngài nhìn rõ mọi việc, sai lầm của một mình hắn không thể đổ vấy lên người toàn bộ Hắc Tháp được a, thật sự rất oan uổng!”
“Ngươi cảm thấy mình oan uổng?” Lục Châu nói, “Bớt có diễn trò trước mặt lão phu đi. Hạ Tranh Vanh, ngươi cảm thấy mình có oan uổng không?”
Đám người quay sang nhìn Hạ Tranh Vanh.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Hạ Tranh Vanh mới thở dài lắc đầu: “Đáng đời… ta đáng chết, ta đáng chết!”
Tam trưởng lão thấy thế cục đã hoà hoãn lại, từ xa bay tới nói:
“Hầy, ta đã sớm nói loại người như Đoạn Tây Hoa không thể lưu lại, ngài vẫn cứ không nghe! Rơi vào tình cảnh hiện tại, Hạ tháp chủ ngài khó thoát khỏi tội lỗi!”
Rất nhiều người đều biết nhân phẩm của Đoạn Tây Hoa không ra gì. Một kẻ ti tiện như vậy vì sao Hạ tháp chủ cứ phải che chở hết lần này đến lần khác?
Hạ Tranh Vanh thở dài nói:
“Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích. Lục các chủ, hiện tại ngài đã hài lòng chưa?”
Lục Châu nhíu mày:
“Xem ra ngươi còn chưa phục. Đến bây giờ ngươi còn không biết mình đã sai ở đâu. Thôi được rồi… Hắc Tháp cũng không cần tồn tại nữa.”
Nói xong, Lục Châu nâng tay hướng lên bầu trời, nguyên khí từ từ hội tụ. Lục Châu nhẹ giọng gọi:
“Bạch Trạch.”
Từ phía chân trời, Bạch Trạch đạp mây chạy đến, xoay vòng phía trên đầu Lục Châu.
“Lục các chủ bớt giận!”
“Lục các chủ bớt giận!”
Toàn bộ thượng tầng Hắc Tháp đều bay tới, từ trưởng lão đến thẩm phán giả đều hết lời cầu tình.
Lữ Tư xoay người lại trách cứ: “Hạ tháp chủ!!”
Tam trưởng lão Phong Khuê toàn thân như mũi tên bay về phía Hạ Tranh Vanh, tung ra một chưởng!
Hạ Tranh Vanh không ngờ trưởng lão phe mình lại xuất thủ, hắn trở tay không kịp, lập tức bị đánh bay vào đống phế tích.
Bụi mù tung bay.
Phong Khuê hạ gối quỳ xuống: “Cầu Lục các chủ hạ thủ lưu tình!”
Hành vi này đã thể hiện rõ mâu thuẫn nghiêm trọng giữa nội bộ Hắc Tháp.
“Hạ tháp chủ quá hồ đồ rồi, lúc này không thích hợp thay mặt Hắc Tháp ra quyết sách. Ta đề nghị để tam trưởng lão tạm thời đại diện.” Có trưởng lão lên tiếng.
Tam trưởng lão chính là Phong Khuê.
Phong Khuê nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên nói: “Lục các chủ, Đoạn Tây Hoa đã bị trừng phạt thích đáng, đại bộ phận thành viên Hắc Tháp đều đã bị diệt một Mệnh Cách. Đoạn Tây Hoa tổn thương đồ nhi của ngài, ta nguyện ý thay Hắc Tháp bồi tội với ngài.”
Thành viên Hắc Tháp không một ai lên tiếng phản đối.
Cho đến khi Lục Châu thu tay lại, mọi người mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Soạt.
Hạ Tranh Vanh leo ra khỏi đống phế tích, khoé miệng chảy máu.
Phong Khuê quay đầu nhìn hắn, trầm giọng nói: “Hạ tháp chủ!”
Hạ Tranh Vanh mở to mắt, thân thể run rẩy. Hắn phát hiện tất cả thành viên Hắc Tháp đều đang nhìn mình chằm chằm…
Tâm phúc và Hắc Ngô Vệ do hắn một tay bồi dưỡng, thượng tầng nghị hội do hắn một tay thành lập… ở trước mặt hiện thực đều không chịu nổi một kích.
Trong mắt bọn hắn lúc này đều là phẫn nộ và hận ý.
“Quỳ xuống!” Phong Khuê quát to một tiếng.
Đám người Hắc Tháp cũng phụ hoạ: “Quỳ xuống!”
Âm thanh như hồng thuỷ bao phủ lấy Hạ Tranh Vanh. Hạ Tranh Vanh giật mình choáng váng.
Phịch.
Hắn quỳ xuống đất, dùng hết khí lực để gắng gượng nói: “Xin Lục các chủ thủ hạ lưu tình.”
Tất cả mọi người trong Hắc Tháp đều thở phào nhẹ nhõm.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hắc Tháp đồng lòng, không phải để đối ngoại, mà là đối phó Tháp chủ của chính mình.
Lục Châu hài lòng gật đầu:
“E là chưa đủ.”
Sắc mặt mọi người trở nên trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận