Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1105

“Ngu Thượng Nhung, ngươi là lão nhị, cũng là người đầu tiên thí nghiệm phương pháp trảm liên. Khai Mệnh Cách, ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa đều cần liên toạ và Mệnh Cung… Ngươi phải sớm ngày trở thành thập diệp mới có thể tìm ra con đường tu luyện mới.” Lục Châu nói.
Không có kim liên thì không thể ngưng tụ Mệnh Cách và Thiên Giới Bà Sa, đây vẫn luôn là khối đá đè nặng trong lòng Lục Châu.
Nghe sư phụ nói vậy, Ngu Thượng Nhung mừng rỡ nói: “Đa tạ sư phụ.”
“Khoảng thời gian tiếp theo vi sư sẽ đích thân đốc thúc các ngươi tu hành.”
“Vâng.”
[Ting ! dạy dỗ Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
[Ting ! dạy dỗ Ngu Thượng Nhung, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Buổi sáng hôm sau.
Sau cơn mưa to cọ rửa suốt đêm, kinh đô trở nên tươi mát và trong mắt.
Trong mảnh phế tích, vạn vật yên tĩnh tường hoà, mọi vết tích chiến đấu đều bị rửa trôi hết.
Từ xa có ba đạo hắc ảnh bay tới không ngừng sử dụng đại thần thông na di, chỉ trong phút chốc đã đứng tại phế tích. Cả ba người đều mặc hắc sắc khôi giáp và đeo mặt nạ.
Ba người quan sát xung quanh, cảm thụ khí tức chiến đấu. Qua một lúc lâu, người đứng bên trái mới lên tiếng:
“Đội trưởng, hẳn là nơi này, chỉ là khí tức chiến đấu rất yếu ớt.”
Nam tử mặc khôi giáp đứng giữa khẽ gật đầu. “Tên ngu ngốc Trương Hi Minh đã chết, chúng ta không còn người liên lạc nào ở hồng liên giới nữa.”
“Vậy tiếp theo phải làm sao?”
“Cứ làm theo chỉ thị của các trưởng lão, không nên đại khai sát giới, không được làm nhiễu kế hoạch nuôi nhốt… Trước tiên chúng ta chữa trị những Thạch Lâm Trận bị hư hỏng, sau đó tìm kiếm người liên lạc mới.”
Hai người kia đồng thời gật đầu.
Vị đội trưởng tiếp tục nói: “Ngoài ra, nơi này từng bị mất một con Mệnh Cách thú, hẳn là hồng liên giới xuất hiện tân cường giả. Thành viên của Hạ nghị hội Dịch Nghiêu bỏ mình, người này chắc chắn có liên quan. Có thể giết được Dịch Nghiêu tất nhiên không đơn giản, cho nên chúng ta không cần đối địch với vị cường giả này. Dám lấy cứng đối cứng với Hắc Tháp nghị hội, người này hẳn là có chỗ dựa.”
Thực lực trung bình của Hắc Ngô Vệ là bốn Mệnh Cách, Dịch Nghiêu là năm Mệnh Cách, lại có thêm Hải Hồn Châu nhưng vẫn bỏ mình. Cho nên ba người này cực kỳ cẩn thận.
“Đúng vậy, người có thể giết Dịch Nghiêu, còn dám trắng trợn đối nghịch với Hắc Tháp nghị hội, ba người chúng ta e là không đủ sức đối phó hắn.”
Người đứng bên phải cũng gật đầu. “Ta thấy rất kỳ quái, Nhan Chân Lạc và Dịch Nghiêu cùng đi chấp hành nhiệm vụ, vì sao Dịch Nghiêu còn gặp chuyện không may? Nhan Chân Lạc bảo mình lạc đường, ta không tin chút nào.”
“Quan hệ giữa Nhan Chân Lạc và Lục Ly rất tốt, nay Lục Ly mất tích, Nhan Chân Lạc có oán giận cũng là bình thường.”
Đội trưởng đưa tay ngắt lời hai người. “Cho nên nhiệm vụ của chúng ta là điều tra việc này rõ ràng, sau đó báo cáo lên cấp trên, thỉnh cầu cử thêm nhiều Hắc Ngô Vệ hoặc Thẩm Phán hội đến hỗ trợ. Cái chết của Trương Hi Minh thì thôi, không cần điều tra làm gì.”
“Thẩm Phán hội? Bọn họ sẽ ra tay sao? Chỉ sợ các thế lực khác sẽ bất mãn.”
Đội trưởng lắc đầu nói: “Ta có dự cảm kế hoạch nuôi nhốt lần này sẽ bị đánh phá, đến lúc đó việc này không chỉ là cuộc chiến giữa hắc liên giới và hồng liên giới nữa. Mâu thuẫn nội bộ của Hắc Tháp nghị hội quá sâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác ra tay phá hỏng kế hoạch. Chúng ta không nên xông lên gây hấn với vị Thiên Giới Bà Sa ở hồng liên giới, tự khắc sẽ có người nhịn không được mà xử lý hắn. Chúng ta chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là đủ. Nhớ kỹ, sinh tồn của chúng ta mới là điều quan trọng nhất!”
“Đội trưởng anh minh.”
“Đi thôi.”
Thân ảnh ba người nhoáng lên rồi biến mất.
Trong hoàng thành.
Vì để đốc thúc các đồ đệ chăm chỉ tu hành, Lục Châu lệnh cho các đồ đệ không được tự tiện ra khỏi cung, ai nấy đều phải chuyên tâm tu luyện.
Bắt đầu từ Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, cách hai ngày một lần Lục Châu sẽ đốc thúc việc tu hành của bọn hắn và tiến hành khảo hạch. Dày vò chưa đến một tháng, các đồ đệ chỉ cần nghe nói tới sư phụ đều sẽ biến sắc.
Đặc biệt là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, thân là lão đại và lão nhị, cứ cách ngày bọn hắn lại bị sư phụ tra tấn khiến đám sư đệ sư muội không đành lòng nhìn thẳng. Hình tượng cao cao tại thượng của hai vị sư huynh hoàn toàn sụp đổ trong lòng đám sư đệ sư muội.
Lục Châu không thèm để ý mấy chuyện này. Hắn dạy dỗ có nhân tính hơn Cơ Thiên Đạo trước kia nhiều, chỉ dạy từng người, còn bổ sung giảng giải những chỗ không hiểu, còn làm mẫu cho xem.
Một buổi chiều nọ.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đi về phía Dưỡng Sinh điện, chỉ thấy một mình Đoan Mộc Sinh đứng trước cửa điện, tay cầm Bá Vương Thương chà chà lau lau.
Bốn vị trưởng lão không phải đồ đệ, không có tư cách nhúng tay vào chuyện này, chỉ đứng từ xa quan sát.
Không bao lâu sau, Lục Châu xuất hiện trên bậc thang ngoài cửa điện, nhìn quanh một lượt rồi nghi hoặc hỏi: “Lão tam?”
“Hồi sư phụ, hôm nay sức khoẻ đại sư huynh và nhị sư huynh không tốt, thất sư đệ đang dạy sư điệt tu hành, cửu sư muội và thập sư muội đang luyện thân pháp.” Đoan Mộc Sinh nói.
Lục Châu cau mày. “Hôm nay không đến, hôm sau làm gấp đôi.”
Vừa dứt lời, từ xa lập tức truyền tới âm thanh: “Đồ nhi bái kiến sư phụ!” Vu Chính Hải từ xa đi tới, khom người với Lục Châu.
Bốn vị trưởng lão nhìn sang, thấy mặt mũi Vu Chính Hải bầm dập, đi trên đường còn nhăn nhăn nhó nhó.
Ngay sau đó, Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm chậm rãi đi tới, ngoài mặt trông vẫn bình thường như bao người nhưng tốc độ đi lại cực kỳ chậm.
Hai người đi tới trước mặt Lục Châu. Lục Châu gật đầu nói:
“Lần trước vi sư tự mình làm mẫu yếu quyết Đại Huyền Thiên Chương, hôm nay vi sư sẽ làm mẫu Quy Khứ Lai Hề…”
Ngu Thượng Nhung bỗng ngẩng đầu, khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi có lời muốn nói.”
“Nói đi.”
“Tam sư đệ đã quan chiến mấy ngày, hẳn là trong lòng có rất nhiều nghi vấn.” Đoạn thời gian này sư phụ đặt trọng tâm ở hai huynh đệ hắn, lý ra nên cho lão tam cùng hưởng ‘ân huệ’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận