Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1893: Lo lắng

“Là hắn? Không phải hắn đã chết rồi sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi, sau đó lại bồi thêm một câu cực kỳ đâm tâm, “Muội nhớ hắn đã bị sư phụ đánh cho nhừ tử, chết rất thảm mà?”
Khương Văn Hư nghẹn lời.
Hắn bị lời nói này làm cho tức giận đến ruột gan đều đau nhưng lại không có sức phản bác.
“Đó là hoá thân của hắn.”
“Hoá thân?” Đám người ngơ ngác.
Trần Phu giải thích: “Đây là một phương pháp lợi dụng thánh vật để ngưng tụ ra phân thân có ý thức tự chủ. Cảnh giới càng cao thì càng có thể khống chế hoá thân. Tu hành giả lĩnh ngộ đại đạo quy tắc đều có thể làm điều này.”
Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Chờ ta tiến vào cảnh giới đạo thánh cũng sẽ làm một cái, cho nó đến nơi nào đó làm thổ hoàng đế ăn sung mặc sướng cũng không tệ nha.”
Chư Hồng Cộng cười hắc hắc nói: “Suy nghĩ của tứ sư huynh và đệ thật là ăn khớp.”
“Biến đi, đệ vốn là loại thích ăn không rồi nằm chờ chết, ai muốn giống đệ!” Minh Thế Nhân mắng một câu.
Trần Phu nói: “Vì sao các ngươi lại bị thương?”
“Đi trên đường gặp chút chuyện phiền phức thôi.” Minh Thế Nhân đáp.
Vu Chính Hải hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Lão tứ, có việc gì cứ nói thẳng, nơi này đều là người một nhà, không cần che che giấu giấu.”
Minh Thế Nhân vội nói: “Thật sự không có, không tin mọi người hỏi Khâm Nguyên đi.”
Khâm Nguyên nhìn ra bọn hắn lo lắng bèn nói: “Đúng là gặp một số phiền phức khó giải quyết nhưng đều bị ta xử lý rồi, ta chỉ bị thương nhẹ.”
Khương Văn Hư nhịn đau, cười ha ha nói: “Giao… giao thủ với Đại Đế… hắn sẽ không sống tốt được!”
Đám người cả kinh. Minh Thế Nhân xoay người giẫm một cước lên ngực Khương Văn Hư.
Ầm! Khương Văn Hư lập tức ngất đi.
Quên mất con hàng này, phải tìm cơ hội chơi chết hắn mới được. Minh Thế Nhân lườm lườm một cái rồi nói: “Chờ sư phụ trở về sẽ rõ thôi.”
Người đông khá phiền, Minh Thế Nhân không muốn giấu giếm đồng môn sư huynh đệ, nhưng nơi này ngoài Ma Thiên Các còn có đệ tử Thu Thủy Sơn, càng ít người biết việc sư phụ là Ma Thần càng tốt. Chờ sư phụ trở về rồi giải thích sau.
Trần Phu nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì các ngươi đi tu luyện đi.”
Đám người khom người rời đi.
Minh Thế Nhân vứt Khương Văn Hư vào một gian phòng bỏ trống, phong bế kỳ kinh bát mạch của hắn, còn để Cùng Kỳ canh giữ bên ngoài, sau đó mới an tâm đi tu luyện.
Ban đầu Minh Thế Nhân cho rằng rất nhanh thôi sư phụ sẽ trở về. Nhưng chờ liên tục năm ngày hắn đã cảm thấy không ổn.
Minh Thế Nhân đành thành thật nói cho mọi người biết sư phụ truy kích địch nhân nên chưa trở về.
Lại qua thêm mười ngày, các đệ tử Ma Thiên Các không nhịn được, lôi léo Minh Thế Nhân ra ngoài.
“Lão tứ, thành thật khai báo đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đám người gặng hỏi.
Minh Thế Nhân đành kể lại đầu đuôi sự tình, đương nhiên che giấu đi thân phận “Ma Thần” của sư phụ.
Trần Phu nghe vậy, lắc đầu nói: “Lục lão đệ chỉ có cảnh giới thánh nhân, sao có thể đấu với cao thủ Thái Hư lâu như vậy?”
Đám người nhìn về phía Khâm Nguyên. Sau khi bị thương, sắc mặt Khâm Nguyên cũng không quá tốt đẹp. Ngay cả thượng cổ thánh hung còn bị đả thương tới mức này, sư phụ chỉ là thánh nhân, như vậy…
Phịch!
Chư Hồng Cộng quỳ phịch xuống đất, gào khóc nói: “Sư phụ a, sao ngài lại đi như thế?! Đồ nhi còn chưa kịp hiếu kính ngài hu hu. Ông trời ơi, ông đúng là không có mắt mà!”
Đám người nhíu mày nhìn Chư Hồng Cộng. Vốn không ai nghĩ tới hướng này, nhưng thấy Minh Thế Nhân ấp úng thật lâu mới kể lại sự tình, lại thêm Chư Hồng Cộng khóc lóc ỉ ôi, đám người mới cảm thấy khả năng này rất lớn.
Minh Thế Nhân đá vào mông Chư Hồng Cộng một cái: “Đồ ngốc này, đệ gào khóc linh tinh cái gì đó? Sư phụ có chết đâu!!”
Chư Hồng Cộng ngưng khóc, lau mắt nói: “Thật sao? Vậy tại sao bây giờ lão nhân gia người còn chưa trở về? Mấy ngày nay huynh cố ý giấu giếm việc này có phải vì không muốn mọi người đau lòng không?”
Minh Thế Nhân mắng: “Chờ xem sư phụ trở về sẽ giáo huấn đệ thế nào!”
Nghe vậy, Chư Hồng Cộng không dám lèn phèn nữa, lập tức đứng lên nói: “Vâng vâng vâng, sư phụ là vô địch, sao có thể xảy ra chuyện gì… Vậy vừa rồi huynh nói sư phụ lấy một thân địch ngàn người, ngay cả Đại Đế đều phải chạy trốn để giữ mạng là nói xạo đúng không? Nói cứ như thật ấy.”
Khâm Nguyên nói: “Lục các chủ có tu vi sâu không lường được, giao thủ với Đại Đế thì có gì lạ đâu.”
Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ không tin như đang nói, ngươi cho rằng bọn ta là đồ ngu dễ lừa gạt vậy sao?
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Trước đây sư phụ đối mặt với đủ loại địch nhân, các ngươi có từng thấy sư phụ thua lần nào chưa? Địch nhân nào chẳng phải là cường giả vượt ngoài tầm nhận biết của chúng ta?”
Tiểu Diên Nhi gật đầu tán đồng: “Ta cảm thấy tứ sư huynh nói thật nha.”
“Thôi.” Vu Chính Hải lên tiếng. Đám người yên tĩnh trở lại.
“Nếu sư phụ không có đây, thân là đại sư huynh thì ta phải làm tròn trách nhiệm của mình. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa mà sư phụ chưa về thì ta sẽ ra ngoài tìm lão nhân gia người.”
Bốn vị trưởng lão gật đầu đồng ý. “Chỉ có thể làm thế.”
Khâm Nguyên nhìn đám người Ma Thiên Các, trong lòng không khỏi cảm khái. Nếu năm đó Ma Thần đại nhân có thủ hạ trung thành thế này thì đã không gặp phải kết cục bi thảm như thế. Hiện tại ngài đông sơn tái khởi, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm như ngày xưa. Thế nên dù rất muốn nói sư phụ của các ngươi chính là Ma Thần đại nhân nhưng cuối cùng Khâm Nguyên vẫn nhịn được.
“Khâm Nguyên sẽ dốc hết toàn lực, trợ giúp các vị thông qua Mệnh Quan.”
Lại thêm mười ngày trôi qua, Lục Châu vẫn chưa về.
Vu Chính Hải dựa theo kế hoạch trước đó, quyết định rời khỏi Vu Chính Hải ra ngoài tìm sư phụ.
Khi hắn vừa định rời đi, Ngu Thượng Nhung bỗng ngăn lại: “Đại sư huynh, ta đi cùng huynh.”
Vu Chính Hải lắc đầu: “Bên ngoài rất nguy hiểm, đệ ở lại đây đi.”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng: “Trước kia ta từng dùng thân thể phàm nhân đi từ Tiểu Hàm Sơn vượt qua mấy vạn dặm rừng thiêng nước độc để tới Ma Thiên Các. Ta không cho rằng trên đời này còn việc gì nguy hiểm hơn thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận