Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1359

Tư Vô Nhai tròn mắt kinh ngạc. Lão bát đây là khổ tận cam lai, cát nhân gặp thiên tướng.
Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nói của Chư Hồng Cộng: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Vào đi.”
Đi cùng hắn còn có Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Tư Vô Nhai xoay người lại, vừa định chào hỏi Chư Hồng Cộng.
“Lão bát, sao mặt mũi đệ bầm dập thế?”
Chư Hồng Cộng sờ sờ con mắt gấu mèo và gò má sưng húp, nói lảng đi:
“Bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại. Đệ vừa trở về, tâm tình vui vẻ nên không chú ý, bị té ngã.”
“Ngã?” Tư Vô Nhai hoài nghi hỏi.
Ngã kiểu gì mà thành ra thế này?
Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói: “Tu vi bát sư đệ tiến bộ cực nhanh, thật đáng mừng. Chỉ là thuật ngự không còn hơi kém, những vết thương này đích thật là do té ngã mà có. Đây là bài học không thể thiếu để trưởng thành đối với một tu hành giả, thất sư đệ không cần ngạc nhiên.”
“Nhị sư huynh nói rất đúng.”
Tư Vô Nhai vỗ bải vai Chư Hồng Cộng nói: “Đệ không sao là tốt rồi.”
“Ui da…” Chư Hồng Cộng ngồi bệt xuống đất.
Tư Vô Nhai hỏi chấm?
Chư Hồng Cộng xoa mông giải thích: “Đệ không sao, bị ngã từ trên không trung xuống đâu chỉ mặt bị thương, tay chân cũng có chút thương tích. Giải thích như vậy hẳn là rất hợp lý nha…”
Lục Châu vuốt râu nói: “Được rồi, Tư Vô Nhai, trình bày kế hoạch của ngươi đi.”
“Vâng.”
Tư Vô Nhai lặp lại kế hoạch đã nói ban nãy cho Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Chư Hồng Cộng nghe một lần.
Chư Hồng Cộng vừa nghe phải đi Giang Đông đạo, lập tức uỷ khuất lắc đầu: “Sư phụ, chút bản lãnh của đồ nhi chẳng ra gì, hay là để đồ nhi ở lại bên cạnh sư phụ…”
Lục Châu nói:
“Tu vi của ngươi không yếu, nhưng cần phải tôi luyện thêm. Ở lại hoàng thành chính là lãng phí.”
Thấy Chư Hồng Cộng vẫn mang vẻ mặt tủi thân muốn khóc, Lục Châu lại nói:
“Vi sư có lưu lại một bộ quyền sáo ở chỗ Hạ quán chủ, ngươi đến đó lấy rồi hẵng đến Giang Đông đạo.”
Chư Hồng Cộng không dám nói nhiều, đành khom người đáp: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Nói xong hắn xoay người đi ra khỏi điện.
Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải. “Các ngươi cũng đi đi, nhớ bảo vệ bản thân thật kỹ.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lĩnh mệnh, rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Khi Chư Hồng Cộng tìm tới chỗ Hạ Trường Thu, Hạ Trường Thu còn đang bận phổ cập kiến thức về Ma Thiên Các cho Lục Ly nghe, trên mặt Lục Ly tràn đầy vẻ sửng sốt như lọt vào trong sương mù.
Biết Chư Hồng Cộng muốn lấy quyền sáo, Hạ Trường Thu ngồi trên lưng Đương Khang cùng Chư Hồng Cộng bay về phía Thiên Liễu Quan.
Lục Ly đưa mắt nhìn theo bóng hai người rời đi, quay sang nói với Nhan Chân Lạc:
“Nhan lão ca, lời Hạ quán chủ nói có đáng tin không? Sao ta cứ cảm thấy như hắn đang khoác lác?”
Nhan Chân Lạc nói:
“Ban đầu ta cũng cho rằng như vậy, về sau mới phát hiện hắn toàn nói sự thật. Ba chiêu đánh bại Lam Hi Hoà là thật, một chiêu đánh bại Công Tôn Viễn Huyền cũng là thật… Hơn nữa, lúc trước ta bị giam trong đại lao dưới mật thất, không được tận mắt chứng kiến sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp, nhưng Thẩm Tất có mặt ở đó. Lời Thẩm Tất kể lại còn khoa trương hơn Hạ quán chủ nữa.”
“Thẩm Tất?”
“Thẩm Tất đã gia nhập Ma Thiên Các từ sớm.”
Lục Ly kinh ngạc nói: “Mấy năm nay rốt cuộc đã phát sinh những chuyện gì?”
Nhan Chân Lạc cười đáp: “Lục lão đệ, mọi thứ đều đã thay đổi.”
...
Thiên Liễu Quan.
Hạ Trường Thu dẫn theo Chư Hồng Cộng đến gian phòng trước đây Lục Châu từng ở.
“Sau khi Lục tiền bối rời đi đã để vật này lại đây. Bát tiên sinh, chính là nó.” Hạ Trường Thu bê một chiếc rương đến trước mặt Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng xem xét, chiếc rương này chẳng phải giống hệt bộ quyền sáo mà hắn đang dùng hay sao?
Chư Hồng Cộng mở rương ra. Soạt, quả nhiên rương nứt ra làm đôi.
“Thú vị.”
Hắn tháo quyền sáo trên tay xuống, tổng cộng có bốn phần quyền sáo. Chư Hồng Cộng cầm hai phần lên.
Két ! quyền sáo từ hai hợp thành một.
Chư Hồng Cộng trợn tròn mắt nói: “Hèn gì quyền sáo của ta trông nhỏ hơn bình thường, có vẻ không được hoàn chỉnh. Sư phụ thật là keo kiệt…”
Hạ Trường Thu cạn lời.
Bốn phần quyền sáo hợp lại thành hai, một cặp quyền sáo toả quang mang rạng rỡ xuất hiện.
“Không ngờ lại là hoang cấp.” Hạ Trường Thu kinh ngạc nói.
“Hoang cấp?”
“Chỉ có vật phẩm hoang cấp mới toả ra u quang như thế. Uy lực của hoang cấp rất hung mãnh, có lực tàn phá kinh người.”
“Ha ha…” Chư Hồng Cộng vui vẻ nói, “Sư phụ thật là hào phóng!”
Hạ Trường Thu cạn lời.
Chư Hồng Cộng đeo đôi quyền sáo mới vào hai tay, cảm giác nặng nề hoàn toàn biến mất. Hắn vung tay đấm về phía trước một quyền.
Oanh!
“Có quyền sáo này đúng là như hổ thêm cánh. Hạ quán chủ, chúng ta luận bàn không?”
Hạ Trường Thu liên tục xua tay: “Đừng đừng đừng, chút tu vi của ta sao có thể là đối thủ của ngài.”
Bang!
Song quyền va chạm, Chư Hồng Cộng nghênh ngang đắc ý đi ra ngoài, hô lớn: “Đương Khang.”
Đương Khang bay lướt tới.
“Đến Giang Đông đạo, xem lão tử đánh vỡ đầu bọn hắn.”
[Ting ! Lệ Ngân Quyền Sáo kích hoạt phẩm giai: Hoang cấp, ban thưởng 1.000 điểm công đức.].
Lục Châu thầm hô một tiếng ‘quả nhiên’.
Lúc ban đầu khi ban thưởng quyền sáo cho Chư Hồng Cộng, quyền sáo không hề hiện ra phẩm giai. Chẳng trách Bích Ngọc Đao và Trường Sinh Kiếm cũng không làm gì được chiếc rương đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận