Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1903: Phân tán ra cửu liên

Vừa ra ngoài, đám người lại nhìn thấy một đạo quang hoa ngay bên cạnh phù văn thông đạo. Triệu Hồng Phất phác hoạ mấy nét bút, câu tự phù kia lại hiện ra: “Các ngươi trốn không thoát.”
“Hừ, muốn chơi trò hù doạ à, tên vương bát đản nào lại dám bày trò này? Ra đây!!” Minh Thế Nhân gọi to.
Ma Thiên Các vẫn yên tĩnh như thường, không một ai đáp lời.
“Điều này chứng tỏ đã có người đến đây. Chúng ta càng phải cẩn thận.”
Đám người gật đầu. Các vị hộ pháp và tả hữu sứ tản ra bốn phía kiểm tra toàn bộ Ma Thiên Các, lát sau mới trở về thông báo:
“Không có phát hiện gì.”
“Mặc kệ có phải do Thái Hư cố ra vẻ mờ ám hay không, việc cấp bách bây giờ là các vị tiên sinh phải phân tán ra khắp cửu liên.” Nhan Chân Lạc nói.
Chư Hồng Cộng giật mình hỏi: “Phải tách ra thật sao?” Hắn đột nhiên oà khóc. “Ta không nỡ rời xa mọi người đâu hu hu!!”
“Tránh ra coi, đừng chùi nước mũi vào áo ta, ghê quá đi!”
Chư Hồng Cộng ngừng khóc nói: “Các ngươi không thương tâm chút nào sao?” Không ai yêu thương ta cả hu hu.
“Hay là ta đến hoàng liên giới?” Chư Hồng Cộng ngẫm nghĩ. Bên kia có tu vi rất thấp, hắn qua đó đương nhiên được người người cúng bái, vô cùng thoải mái.
“Ta thấy đệ muốn đi làm thổ hoàng đế thì có. Để ta đi hoàng liên cho.” Minh Thế Nhân nói.
“Đại sư huynh và nhị sư huynh chắc chắn là nguyện ý đi thanh liên.” Thanh liên có nhiều cao thủ, ở bên đó hai người sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Diệp Thiên Tâm nói: “Vậy ta về Bạch Tháp.” Nơi đó cũng tính là địa bàn của nàng.
“E là không được, Bạch Tháp là chỗ của Lam Hi Hoà, nàng ta là người trong Thái Hư, nếu đến đó thì khác gì dê vào miệng cọp?”
Đám người cảm thấy khó xử, trong lúc nhất thời không biết nên phân phối thế nào. Chỗ tốt thì tranh nhau đi, chỗ không tốt thì chẳng ai muốn đến.
“Dựa theo quy củ Ma Thiên Các, Các chủ không ở đây, các vị tả sứ hữu sứ quyết định đi.”
Suy cho cùng chức vị tả hữu sứ khá cao, lời nói cũng có trọng lượng hơn. Đám người lại nhìn về phía Nhan Chân Lạc và Lục Ly.
Nhan Chân Lạc cười nói: “Bốc thăm vậy.” Chỉ có phương pháp này là công bằng nhất, sẽ không đắc tội ai.
“Bốc thăm?”
“Ta đồng ý.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Những người khác thì sao?”
Không chờ người khác kịp phản ứng, Tần Nại Hà bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cau mày nói: “Tạm thời đừng thảo luận nữa, có người đến gần.”
“Không phải chứ? Vậy mà ngươi cũng cảm ứng được?”
“Là người Tần gia.” Tần Nại Hà bay lên không trung, phóng tầm mắt nhìn ra xa.
Quả nhiên có một thân ảnh đang bay lướt tới, không bao lâu sau đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Tần Nại Hà kinh ngạc, khom người nói: “Tần chân nhân?”
Tần Nhân Việt nhìn đám người Ma Thiên Các với vẻ lo lắng: “Ngu Thượng Nhung nhờ ta đến tiếp ứng các vị.”
“Nhị sư huynh?”
“Hắn đang lịch luyện trong bí ẩn chi địa, tạm thời không thể về được. Ta đã biết tình huống của Ma Thiên Các, nếu Lục huynh không có đây thì thân là bằng hữu như ta đương nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ.”
Tần Nhân Việt đưa ra một mảnh giấy, trên mảnh giấy viết mấy chữ: “Các ngươi trốn không thoát.”
“Gia hoả này, thì ra là ngươi giở trò quỷ?” Chư Hồng Cộng chỉ vào Tần Nhân Việt nói.
“Ngươi hiểu lầm. Nửa tháng trước ta nhận được mảnh giấy này, nó dán trên phù văn thông đạo thông với Ma Thiên Các.” Tần Nhân Việt nói.
Chư Hồng Cộng mắng: “Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào? Có giỏi thì thò mặt ra đây!”
Tần Nhân Việt lắc đầu: “Đừng mắng nữa, phải tranh thủ thời gian!”
Tần Nại Hà nói: “Nếu kéo tới thanh liên thì không ổn, vẫn sẽ bị Thái Hư phát hiện, chúng ta phải tách ra.”
“Tách ra?” Tần Nhân Việt nghi hoặc hỏi lại.
Tần Nại Hà thành thật nói: “Các vị tiên sinh đều đã là thánh nhân rồi.”
Tần Nhân Việt trừng to mắt, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi. Nhưng nghĩ lại, bọn hắn đều có hạt giống Thái Hư, sớm muộn gì cũng thành Chí Tôn mà.
Minh Thế Nhân nói nhanh: “Thôi để ta phân phối cho lẹ… Tam sư huynh, huynh đến tử liên, Đoan Mộc chân nhân là người được Đại Thương kính sợ, huynh đến đó sẽ không gặp phải chuyện gì đáng lo. Ta và Tần chân nhân đến thanh liên. Ngũ sư muội thì ở lại Đại Viêm đi. Lục sư muội đến bạch liên, tuy rằng Bạch Tháp chịu trách nhiệm duy trì cân bằng cho Thái Hư nhưng hiện tại đã khác xa năm đó. Thất sư đệ…”
Nói đến đây hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Bát sư đệ đến hoàng liên. Cửu sư muội, muội chịu khó đến hắc liên nhé. Tiểu sư muội thì đi hồng liên. Ta sẽ thông báo cho đại sư huynh và nhị sư huynh đến tịnh đế thanh liên… Chín người chúng ta phân ra cửu liên, vừa hay đạt thành cân bằng.”
Đám người gật đầu.
Tần Nhân Việt nói: “Những người khác thì ở lại Ma Thiên Các đi.”
Kỳ thực Thái Hư chỉ quan tâm đến người có hạt giống, những người còn lại sẽ không gặp nguy hiểm. Thái Hư không biết mười hạt giống đều tụ tập ở Ma Thiên Các, càng không biết bọn hắn là đồng môn.
“Dựa theo kế hoạch, chúng ta chia nhau ra xuất phát.” Minh Thế Nhân nói.
“Cửu sư muội, muội sợ không?” Đoan Mộc Sinh nhìn Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi bật cười: “Muội không sợ đâu.”
“Muội đã lớn rồi, sư phụ và các sư huynh sư tỷ không ở bên cạnh, muội phải bảo trọng đó.” Đoan Mộc Sinh dặn dò.
Bốn vị trưởng lão nhìn về phía Tiểu Diên Nhi. Bọn hắn trông nom nàng từ nhỏ tới lớn, từ lúc mười sáu tuổi thiên chân vô tà cho đến bây giờ đã qua mấy trăm năm, đủ để sống tới mấy đời người, bọn hắn đều coi nàng như hài tử của mình.
“Nha đầu, hay là để bốn lão già này đi cùng ngươi một chuyến?” Phan Ly Thiên cười nói.
Đoan Mộc Sinh gật đầu: “Vậy thì tốt quá.”
Tu vi Tiểu Diên Nhi không có vấn đề, nhưng cách đối nhân xử thế vẫn còn trẻ con lắm, nếu có bốn vị trưởng lão đi cùng thì tốt hơn rất nhiều.
“Được được.” Nàng gật đầu.
Lục Ly nói: “Chúng ta ở lại Ma Thiên Các cũng chẳng để làm gì, chi bằng rời đi cùng các vị tiên sinh.”
“Vậy cũng tốt.”
Đám người tự mình phân chia, một khắc đồng hồ sau bọn hắn đều ôm quyền nói:
“Bảo trọng!”
“Bảo trọng.”
Từng nhóm người tuần tự đi tới phù văn thông đạo. Minh Thế Nhân báo lại việc này cho Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận