Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1029

Cùng lúc đó, trên Ma Thiên Các.
Chu Kỷ Phong xem bức phi thư trong tay rồi nói: “Thần Đô lại xuất hiện hai vị cửu diệp, Hoàng đảo chủ của Bồng Lai đảo đã là cửu diệp, các thành trì khắp cửu châu đã kiến tạo xong trận pháp mới. Hiện tại ngoại trừ khu vực ven biển Vô Tận Hải có vài con hải thú gây chuyện ra thì Đại Viêm đã bước vào giai đoạn hoà bình yên ổn.”
Hải thú?
Tư Vô Nhai chỉ hơi nghi hoặc nhưng không suy nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Hôm nay ta gọi mọi người đến là có chuyện quan trọng cần thảo luận.”
“Thảo luận cái gì nữa, đệ cứ tự quyết định là được.” Minh Thế Nhân nằm dài trên ghế, lười biếng nói.
Gâu gâu gâu !
Cùng Kỳ đang quặp cẳng bám lấy một chân hắn bỗng sủa lên ba tiếng.
“Thấy không, đến chó nhà ta cũng đồng ý kìa.”
Tư Vô Nhai không thèm để ý đến hắn mà nói thẳng vào điểm chính: “Hiện nay tình hình Đại Viêm cửu châu đã ổn định, sư phụ lại đang dấn thân nơi nguy hiểm. Không Liễn của hồng liên giới đã được tu sửa lại, còn chế tạo ra thêm mấy chiếc, cho nên…”
“Chờ đã!” Minh Thế Nhân đột ngột đứng lên. “Đệ đừng nói với ta là đệ muốn đến hồng liên giới đó nha?!”
Bốn vị trưởng lão và các đệ tử Ma Thiên Các lập tức đứng dậy nhìn Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai không hề do dự mà gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
“Ta phản đối!” Minh Thế Nhân là người đầu tiên giơ tay lên.
“Tứ sư huynh, vừa rồi huynh nói để ta làm chủ mà, sao bây giờ…” Tư Vô Nhai nhướng mày.
“Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ.” Minh Thế Nhân nói, “Căn cứ theo tình hình trước mắt, hồng liên giới có thập diệp toạ trấn, mà chúng ta chỉ là một đám cửu diệp, năng lực không đủ. Vạn nhất thập diệp của hồng liên giới nhân cơ hội này xân lấn thì kim liên giới chẳng phải sẽ xong đời? Chúng ta nên lưu lại trấn thủ Đại Viêm chờ sư phụ quay về, đây mới là chính đạo! Không cần phải lo lắng cho sư phụ đâu, dù cho tất cả mọi người đều gặp chuyện không may thì sư phụ cũng sẽ không xảy ra chuyện!”
Tư Vô Nhai nói:
“Huynh lo lắng dư thừa, sư phụ đã ổn định bước chân ở hồng liên giới, bọn hắn sẽ không dám xâm lấn nữa. Huống hồ gì nơi này còn có lục sư tỷ và Thừa Hoàng toạ trấn, cho dù thập diệp đích thân tới cũng chưa chắc là đối thủ của Thừa Hoàng. Ta đã quan sát Thừa Hoàng rất kỹ, nó đang trong giai đoạn khôi phục, hiện tại đã mạnh hơn gấp đôi so với lúc mới tới Đại Viêm.”
Đám người lộ vẻ kinh ngạc.
“Thất tiên sinh nói có lý, nếu ngài đến hồng liên giới, lão hủ nguyện đi cùng ngài.” Phan Ly Thiên nói.
“Lãnh mỗ sẽ không tụt hậu hơn ngươi.”
“Lão thân cũng đồng ý đi.”
Hoa Vô Đạo nhìn thoáng qua ba người rồi lúng túng đáp: “Vậy ta cũng đi cùng mọi người.”
Tư Vô Nhai nhìn sang Đoan Mộc Sinh. “Còn tam sư huynh thì sao?”
Đoan Mộc Sinh vừa hà hơi chà lau Bá Vương Thương vừa đáp: “Đệ cứ làm chủ.”
“Lục sư tỷ?”
Diệp Thiên Tâm mặc một thân bạch y, mỉm cười nói: “Ta tin tưởng phán đoán của đệ.”
“Bát sư đệ?”
Chư Hồng Cộng lúc này mới ngồi thẳng người dậy, đưa tay lên dụi mắt: “Thất sư huynh, huynh vừa gọi ta?”
Minh Thế Nhân liên tục xua tay. “Vậy mọi người cứ đi đi, một mình ta ở lại Ma Thiên Các là được… Một đám người bị bệnh thần kinh, ở lại Đại Viêm, mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ rồi dắt chó đi dạo không thoải mái hơn sao?”
Lúc này, bên ngoài Nam Các chợt truyền tới một giọng nói: “Ta cũng đồng ý đi.”
Mọi người quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
“Giang Ái Kiếm?” Tư Vô Nhai nghi hoặc nhìn hắn.
Giang Ái Kiếm bước vào Nam Các, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt. “Xin chào, đã lâu không gặp các vị… Lục tiên sinh càng ngày càng xinh đẹp, bát tiên sinh đúng là ngọc thụ lâm phong, tứ tiên sinh…”
Gâu gâu gâu !
“Bà mẹ nó, ở đâu ra con chó ngu ngốc này thế!” Thân ảnh Giang Ái Kiếm loé lên rồi biến mất khỏi Nam Các.
Đám người câm nín.
Minh Thế Nhân vỗ vỗ đầu Cùng Kỳ. “Bình tĩnh nào.”
Nghe vậy Cùng Kỳ tiếp tục ôm chân Minh Thế Nhân nằm rạp dưới đất, híp mắt ngủ.
Lát sau, Giang Ái Kiếm mới thậm thụt quay trở lại Nam Các, lại lần nữa cất tiếng chào hỏi mọi người như không có chuyện gì khiến ai nấy đều cạn lời không thèm đáp lời hắn.
Tư Vô Nhai hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”
Giang Ái Kiếm nói thẳng: “Hải thú ngoài biển càng lúc càng nhiều.”
“Hải thú?” Mọi người nghi hoặc hỏi.
“Dã thú trên đất liền đã bị con người đánh đuổi, nhưng hải thú trong biển thì lại không cách nào khu trục. Đoạn thời gian này Bồng Lai đảo bị hải thú tấn công không ít lần, cũng may gia sư đã là cửu diệp, có thể đánh lui hải thú. Nghe nói Thiên Vũ Viện ở hồng liên giới rất có năng lực nghiên cứu, ta hy vọng bọn hắn có phương pháp giải quyết chuyện này, hoặc ít nhất cũng có thể chung tay cùng chúng ta đánh lui hải thú.” Giang Ái Kiếm nghiêm túc nói.
“Sao không dời Bồng Lai đảo lên đất liền?” Chư Hồng Cộng nghi hoặc hỏi.
“Đó chỉ là kế sách tạm thời, nhiều loài hải thú có thể bò lên mặt đất!” Giang Ái Kiếm nói, “Hải thú mạnh hơn hung thú trên đất liền nhiều, nếu chúng ta đến hồng liên giới, dùng trí tuệ của ngươi có lẽ có thể giúp Cơ tiền bối thuyết phục người hồng liên giới hợp tác với chúng ta.”
Tư Vô Nhai ngồi xuống, lâm vào trầm tư.
Minh Thế Nhân cũng nhíu mày: “Nếu là như vậy thì phiền phức đấy…”
Tất cả mọi người đều biết dù là về số lượng hay sức mạnh thì hải thú đều vượt xa con người.
“Thất tiên sinh, ngài làm chủ đi.”
“Đúng, đệ làm chủ đi, mọi người tin tưởng đệ.” Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai gật đầu đứng dậy, chắp tay nói:
“Đa tạ các vị đã tin tưởng ta. Tuy rằng thiên hạ đã định nhưng Đại Viêm không thể không có Ma Thiên Các toạ trấn, vì thế lục sư tỷ và Thừa Hoàng hãy ở lại Ma Thiên Các. Chiêu Nguyệt sư tỷ toạ trấn Thần Đô, ta sẽ gửi phi thư cho tỷ ấy. Lục sư tỷ, tỷ cảm thấy thế nào?”
Mọi người gật đầu nhìn về phía Diệp Thiên Tâm. Diệp Thiên Tâm cười đáp: “Rất hợp ý ta.”
Quả thật nàng không có ý định rời đi, Thừa Hoàng e là không thể vượt qua Vô Tận Hải được, thân thể nó quá to, Không Liễn còn không bằng một phần năm cơ thể nó. Nếu phải để lại Thừa Hoàng thì thà rằng nàng không đi hồng liên giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận