Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1074

Lục Châu khẽ gật đầu. Không hổ là đồ nhi của lão phu. Chỉ riêng phần khí thế này thôi thì lão bát cũng không thể bắt chước được.
Lục Châu tiếp tục đi xuyên qua hành lang, tiến về phía chiếc ghế bên cạnh Lý Vân Tranh.
Bên người Lý Vân Tranh có không ít thái giám cung nữ, nhưng hắn vẫn tinh mắt nhìn thấy Lục Châu, vừa định đứng lên hành lễ đã thấy Lục Châu đưa tay ngăn lại, hắn bèn tiếp tục ngồi yên trên long ỷ.
Lục Châu không hề khách khí, đi về phía chiếc ghế bên trái Lý Vân Tranh. Ngồi trên đó chính là thái sư đương triều Quách Chính Bình.
Quách Chính Bình hoàn toàn không chú ý, đến khi thấy một lão nhân đi đến bên cạnh mình hắn mới ngẩng đầu nhìn lên, vừa định mắng một tiếng… đã thấy thân thể mình bị người điều khiển, tự động đứng dậy nhường chỗ.
Hai vị quốc công đứng bên phải Lý Vân Tranh đồng loạt nhìn sang, nháy mắt với Quách Chính Bình. Quách Chính Bình lập tức bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng lùi bước cung kính đứng ở một bên.
Lục Châu chậm rãi ngồi xuống, hắn chỉ đến xem náo nhiệt, không muốn gây ra động tĩnh. Hắn chỉ toạ trấn ở đây theo lời Minh Thế Nhân, những việc khác cũng lười hỏi đến.
Tuy vậy, động tác nhỏ này cũng khiến đám bá quan văn võ và bách tính ở giữa quảng trường chú ý tới. Tiếng thảo luận ngừng lại, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía lão nhân ngồi bên trái hoàng thượng.
Tư Vô Nhai nhìn sang, thấy sư phụ xuất hiện, trong lòng lập tức thấy yên tâm. Hắn khom người định hành lễ thì Lục Châu đã phất tay áo nói: “Tiếp tục đi.”
“Vâng.”
Tư Vô Nhai nhìn về phía một lão giả đeo băng trắng trên đầu, đứng trong đám bá quan văn võ. “Trương đại nhân, mời nói tiếp.”
Vương Vận đến bên cạnh Lục Châu, cúi đầu nói vào tai hắn: “Trương Nguyên Nhân, đã cáo lão tại gia, an hưởng tuổi già. Trương gia có năm con trai làm tướng quân, được tiên hoàng truy phong là Hộ Quốc tướng quân. Trương gia rất được bách tính ủng hộ.”
Lục Châu quay đầu nhìn Vương Vận. “Ngươi rất không tệ.”
“Đa tạ Lục tiền bối khích lệ… Vậy nhi tử ta…” Vương Vận ấp úng.
“Lão phu sẽ không tính toán, nhưng nhớ cho kỹ lập trường của ngươi.”
“Lục tiền bối yên tâm, Vương gia toàn lực ủng hộ bệ hạ! Quách đại nhân, ngài nói có phải không?” Vương Vận nhìn sang Quách Chính Bình.
“Vâng vâng vâng…”
Nói xong Vương Vận đứng thẳng người lại, kéo Quách Chính Bình lùi ra sau mới cau mày, hạ giọng nói: “Quách đại nhân, vừa nãy ngươi suýt hại chết ta.”
“Lỗi của ta, lỗi của ta…” Quách Chính Bình nghĩ lại mà sợ, “Vị lão tiên sinh này chính là đại năng Thiên Giới Bà Sa đó sao?”
“Chứ còn ai vào đây!” Vương Vận lườm hắn.
Quách Chính Bình lập tức dựng tóc gáy, da đầu tê rần.
“Ta đã dặn ngươi phải chừa ra một ghế trống rồi mà!” Vương Vận nghiêm túc nói, “Lát nữa cứ đứng yên một chỗ yên lặng nhìn xem là được, đừng khoa tay múa chân.”
“Tất cả đều nghe Vương huynh.” Quách Chính Bình lau mồ hôi trên mặt.
“Không chỉ có ngươi, hôm qua ta đã dặn dò ba vị quốc công còn lại. Về phần những người khác… xem tạo hoá của bọn hắn đi.” Vương Vận thở dài.
Quách Chính Bình nhíu mày nhìn về phía đám bá quan văn võ, thì thào nói: “Bội phục, bội phục.”
Cùng lúc đó.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía lão nhân Trương Nguyên Nhân đang mặc đồ tang và đốt giấy tiền vàng bạc ở giữa quảng trường.
Tư Vô Nhai cũng ung dung nhìn hắn.
Trương Nguyên Nhân quỳ rạp xuống đất nói: “Bệ hạ, xin ngài nghĩ lại! Cả nhà Trương gia ta anh liệt vì Đại Đường xông pha trận mạc, chết cũng không tiếc.”
Tư Vô Nhai nói:
“Trương đại nhân, ngươi cầu tình cho Trương gia, ta có thể lý giải. Nhưng ngươi vì sao lại cầu tình cho tám vị tướng quân?”
“Tám vị tướng quân và Trương gia tình như thủ túc, ta sao có thể nhắm mắt làm ngơ để bọn hắn oan ức vào tù?” Trương Nguyên Nhân nói, “Xin bệ hạ nghĩ lại.”
Phía sau lưng hắn, mấy ngàn bách tính cũng quỳ xuống hô to: “Xin bệ hạ nghĩ lại.”
Hiện tại cả kinh đô đều đang lan truyền tin tức tiểu hoàng đế muốn khai đao với các anh hùng, muốn khai đao với văn võ bá quan. Đặc biệt có cả nhà Trương Nguyên Nhân dẫn đầu, dư luận hoàn toàn nghiêng về một phía.
Tư Vô Nhai trầm giọng nói: “Trương đại nhân, ngươi đang bức cung hoàng thượng?”
Trương Nguyên Nhân quỳ phịch xuống, đập đầu xuống đất tạo thành âm thanh phanh phanh rung động, máu tươi ứa ra đầy đầu, tay chỉ vào Tư Vô Nhai mà nói:
“Tấm lòng của lão thần có nhật nguyệt chứng giám. Mấy đời Trương gia đều là trung lương, sao có thể để thằng nhóc nhà ngươi nói xấu! Bệ hạ, xin ngài hãy tỉnh táo lại, xin ngài làm chủ cho lão thần!”
Một loạt thao tác của hắn khiến Lý Vân Tranh vô cùng bối rối. Loại người cả nhà đều anh liệt và trung tâm như vậy, hắn làm sao có thể hạ thủ.
Lý Vân Tranh vừa định nói chuyện đã bị Lục Châu vươn tay ấn xuống.
Đúng như lời Tư Vô Nhai nói, Lý Vân Tranh vẫn còn quá non. Dù hắn đọc nhiều sách vở, tri thức uyên bác, nhưng về đạo lý đối nhân xử thế thì vô cùng thiếu kinh nghiệm. Chỉ một chiêu khổ nhục kế nho nhỏ đã khiến tâm tình hắn dao động.
Tư Vô Nhai cười ha hả: “Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta. Ngươi đang bức cung hoàng thượng?”
“Làm càn!” Trương Nguyên Nhân trừng mắt nhìn Tư Vô Nhai, run giọng nói: “Lão thần trung thành một lòng, sao có thể làm ra loại chuyện tội ác tày đình như vậy?”
“Nếu đã không phải thì ngươi ở trong hoàng cung đốt giấy để tang, lại mang theo mấy ngàn bách tính tiến vào là có âm mưu gì?” Tư Vô Nhai nghi hoặc nói.
“Bệ hạ muốn bắt tám vị tướng quân, lão thần là người đầu tiên không đồng ý. Bệ hạ chẳng lẽ không sợ làm lạnh lòng thần tử?” Trương Nguyên Nhân nói.
Trương gia rõ ràng muốn buộc tám vị tướng quân đứng về cùng một phía với hắn. Năm vị quốc công cho dù quyền thế lớn thì cũng không nắm binh quyền trong tay, tiểu hoàng đế vĩnh viễn sẽ không có thực quyền.
Nhưng lão đầu không sợ chết lại nhiều thủ đoạn này… phải giải quyết như thế nào? Mọi người đều nhìn về phía Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai bật cười: “Ai nói với ngươi bệ hạ muốn bắt tám vị tướng quân?”
Trương Nguyên Nhân không phải loại người lương thiện, lập tức hừ lạnh, cay độc nói: “Vậy thánh chỉ này phải giải thích như thế nào?”
Nói xong hắn cung kính dâng tờ thánh chỉ lên. Đây chính là thánh chỉ Lý Vân Tranh triệu kiến văn võ bá quan và tám vị tướng quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận