Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1425

Cùng lúc đó.
Lục Châu, Diệp Thiên Tâm và Hải Loa đến bên bờ Hồ Tâm đảo, nhìn ra hòn đảo ở giữa hồ.
Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi: "Sư phụ, rốt cuộc ngoài kia có bao nhiêu thế giới?"
Lục Châu chắp tay sau lưng nói:
"Nếu suy đoán không sai thì cửu cửu quy nhất, trừ Thái Hư và bí ẩn chi địa ra, còn có chín giới."
Hải Loa đếm đầu ngón tay rồi nói: "Còn hai giới chưa biết."
“Chẳng trách lúc trước Khương Văn Hư lại nói dối, không cho phép người trong thiên hạ đột phá cửu diệp… Luật rừng là thật. Bất kỳ người nào trong số những thế giới này đều có thể trở thành ác mộng của kim liên giới.” Diệp Thiên Tâm thở dài nói.
“Chưa chắc, vừa rồi hắn nói cái gì mà cân bằng giả, muội cảm thấy đám hung thú đang che chở cho mấy người tự xưng là cân bằng giả thì có. Bí ẩn chi địa thật lớn, muốn đến khu vực hạch tâm quá khó khăn!”
“Nhưng chúng ta lại chạm mặt ở nơi này.” Diệp Thiên Tâm đáp.
Có thể chạm mặt đã nói lên xác suất hai giới gặp nhau không hề nhỏ.
Hải Loa trong lúc nhất thời không đáp được. Lục Châu nhìn nàng, mỉm cười thản nhiên giải thích:
“Lam Hi Hoà là cân bằng giả, đồng thời nàng ta cũng là người trong Thái Hư. Thái Hư được xem như chí cao, có thể cân bằng chín giới.”
Diệp Thiên Tâm gật đầu.
Đúng lúc này.
Soạt.
Nước hồ cuốn lên. Bá Vương Thương xông tới chân trời, kim long quấn quanh mũi thương, hùng vĩ vô cùng.
Một thân ảnh phá băng bay lên, toàn thân chìm trong tử thanh khí tức, hai con tử long cuốn quanh người hắn, đôi mắt thâm thuý toát ra u quang.
“Đó là… tam sư huynh?!”
Lục Châu tung người bay lên, không quên dặn dò: “Các ngươi ở cạnh Thừa Hoàng.”
“Vâng.”
Nơi này còn có Lục Ngô, cực kỳ nguy hiểm.
Lục Châu không khỏi ngạc nhiên. Nếu người đó thật là Đoan Mộc Sinh, vậy thì lực lượng bộc phát mạnh mẽ vừa rồi đã chứng tỏ Đoan Mộc Sinh gặp được kỳ ngộ to lớn.
Lục Châu lập tức bay vọt tới.
...
Tại một góc khác nhìn ra Hồ Tâm đảo.
Diệp Vô Thanh và Diệp Thành đứng dưới tàng cây, lén lút quan sát nơi này.
“Hắn động thủ!”
“Diệp ca, hắn to gan như vậy?”
“Nhìn kỹ rồi nói.”
Diệp Vô Thanh chỉ suy đoán thực lực Lục Châu vào khoảng mười hai Mệnh Cách, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì hắn không rõ.
Lục Châu như một đạo thiểm điện, trong giây lát đã xuất hiện trên bầu trời Hồ Tâm đảo, dò xét Đoan Mộc Sinh.
“Đoan Mộc Sinh.”
Ầm!
Đột nhiên Lục Ngô từ phía sau hòn đảo phóng lên, móng vuốt của nó chụp lấy Đoan Mộc Sinh, lại nhét hắn trở vào trong tầng băng.
Lục Ngô theo quán tính tiếp tục nhào về phía trước. Ánh mắt nó khẽ mở, nhìn thấy Lục Châu đang lăng không đứng giữa hồ.
“Là ngươi? Nhân loại!”
Móng vuốt nó loé ra hàn quang. Lục Châu chú ý thấy vết thương trên người nó đã lành hơn phân nửa. Năng lực tự chữa lành của thú hoàng quả là kinh khủng.
Lục Châu vung tay đánh ra mấy đạo chưởng ấn lóng lánh kim quang.
Phanh phanh phanh…
Hắn vừa đánh vừa lui ra khỏi khu vực Lục Ngô lao xuống.
Lục Ngô nói: “Ngươi… có thể… tìm được ta?”
Ánh mắt Lục Châu lăng lệ, bộc phát ra sát khí: “Nghiệt súc, hôm nay lão phu phải lấy mạng ngươi.”
Lục Châu biết tu vi tám Mệnh Cách không thể nào làm gì được Lục Ngô, bàn tay khẽ lật, thẻ Một Kích Chí Mạng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Năng lực cảm ứng của Lục Ngô cường đại hơn con người rất nhiều. Nó cảm giác được cỗ sát ý nguy hiểm, theo bản năng lui lại một bước.
Một trái tim của nó đã bị Lục Châu hủy đi, nó đương nhiên cực kỳ kiêng kỵ.
Có bao nhiêu Mệnh Cách Chi Tâm thì có bấy nhiêu trái tim. Về lý thuyết, muốn giết Lục Ngô thì phải phá hủy toàn bộ tim của nó.
Thú vương cho dù có xuất chúng cỡ nào cũng chỉ có nhiều nhất hai viên Mệnh Cách Chi Tâm, thú vương bình thường chỉ có một viên. Hơn nữa thú hoàng còn có trí tuệ rất cao mà thú vương không cách nào so sánh được. Vì thế khi nhìn thấy Lục Ngô, Thừa Hoàng rõ ràng co rụt người về sau.
Diệp Thiên Tâm vỗ đầu nó an ủi: “Đừng sợ, có sư phụ ở đây.”
U… Thừa Hoàng lẩm bẩm mấy tiếng.
Diệp Thiên Tâm nhìn Hải Loa. Hải Loa chớp chớp mắt nói: “Lục sư tỷ, Thừa Hoàng nhà tỷ đang khoác lác đó. Nó nói về sau nó còn mạnh hơn Lục Ngô.”
Diệp Thiên Tâm cười, vỗ đầu Thừa Hoàng.
Thừa Hoàng quay đầu khịt mũi với Hải Loa, lộ ra ánh mắt uỷ khuất.
Hải Loa bật cười nói: “Đùa với ngươi thôi.”
Lục Ngô nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay Lục Châu không chớp mắt.
“Nhân loại… hèn hạ… vô sỉ… hạ lưu…”
Lục Châu: “?”
Nói hèn hạ vô sỉ còn hiểu được, lão phu chưa từng hạ lưu nha, ngươi là một con dã thú, biết cái gì là hạ lưu mà nói linh tinh?
“Vì cái gì?” Lục Ngô đột nhiên hỏi.
Lục Châu cao giọng nói: “Cả đời này lão phu truy cầu đạo tu hành cực hạn, một mình cô độc. Thứ duy nhất không bỏ được chính là đám đồ đệ này. Ngươi bắt đồ đệ của lão phu, còn dám mở miệng chất vấn?”
“Đồ đệ… ngươi?” Lục Ngô lắc đầu.
“Súc sinh vĩnh viễn là súc sinh…”
Ầm!
Lục Châu vừa định bóp nát thẻ đạo cụ, đột nhiên Đoan Mộc Sinh lại lần nữa xông ra khỏi tầng băng, trong mắt ngập tràn sát khí: “Giết ! Giết !”.
Vừa quát vừa lao thẳng về phía Lục Châu.
“Lớn mật!” Lục Châu vung chưởng, kim sắc chưởng ấn bay ra ngăn trở kim long.
Đoan Mộc Sinh ương ngạnh vô cùng, vừa lui lại mấy chục mét đã lại lần nữa lao tới: “Giết!”
Lục Châu bây giờ mới hiểu được, Đoan Mộc Sinh đã hoàn toàn bị tà khí làm cho choáng váng đầu óc, mất đi lý trí, không còn độ trung thành.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, lăng không đánh ra mấy chục đạo chưởng ấn.
Phanh phanh phanh…
[Ting ! dạy dỗ Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
[Ting ! dạy dỗ Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Sắc mặt Đoan Mộc Sinh đại biến: “Đau quá! Đau quá!”
“Còn biết đau? Nghiệt đồ này!” Lục Châu quát lớn một tiếng khiến Đoan Mộc Sinh sửng sốt.
Nhưng rất nhanh tử khí lại che mờ mắt hắn. “Lão tặc! Ăn một thương của ta!”
Đúng là muốn lật trời!
Lục Châu lại thi triển đại thần thông, thân ảnh lấp loé không ngừng, đánh ra thật nhiều chưởng ấn hòng hàng phục hắn.
“Thiên Tâm sư tỷ, hình như đó đúng là tam sư huynh.” Hải Loa cực kỳ mẫn cảm với âm thanh.
Diệp Thiên Tâm gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận