Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1198

“Hai vị, mạo muội hỏi một câu, tôn sư có thường dùng lam liên không?”
Vu Chính Hải đáp: “Cũng tính là thường xuyên.”
Xác nhận.
Tiêu Vân Hoà lúc này đã chắc chắn, nhất định Lục huynh là siêu cấp đại lão đến từ lam liên giới, đến nơi này để giả heo ăn thịt hổ. Nhất định là như vậy!
Còn may ta không hề động thủ đoạt Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, dọc theo đoạn đường này còn tận lực tránh va chạm với Lục huynh, ta quả thực mắt sáng như đuốc!
“Tháp chủ, ngài làm sao thế?” Vu Triều cảm giác được biểu tình trên mặt Tiêu Vân Hoà có vẻ kỳ quái.
“Không có việc gì.”
Tiêu Vân Hoà rất nhanh đã khôi phục bộ dạng Tháp chủ, tay chắp sau lưng. Nhưng sau đó lại cảm thấy làm vậy quá mức thể hiện trước mặt đại lão, thế là buông tay đặt ở trước thân. Đột nhiên hắn cảm thấy hai tay mình hình như hơi thừa!
Lục Châu chậm rãi hạ xuống đất, lập tức ngửi được mùi vị còn sót lại trong không khí.
Tu hành giả khi đang chém giết đều sẽ tận lực thu liễm khí tức, thậm chí có người còn giả chết, đình chỉ nhịp tim. Duy chỉ có mùi vị là không ai chú ý.
Lục Châu đạp trên mặt cỏ tiến về phía trước khoảng mười mét, sau đó cầm Vị Danh Kiếm đâm xuống.
Xoẹt!
Kiếm cương bắn ra đâm thẳng xuống đất. Dưới mặt đất truyền đến tiếng rên rỉ!
“Ngươi còn ba Mệnh Cách.”
Thái Huyền chi lực trong cơ thể Lục Châu không còn nhiều, nhưng phần còn lại không cần dùng đến Thái Huyền chi lực nữa.
Lục Châu dùng kiếm xới đất, kéo Diệp Lưu Vân ra ngoài.
Soạt!
Một đời thích khách đại sư lúc này chật vật không chịu nổi, nằm bẹp dưới đất.
“Vì, vì sao… không buông tha cho ta?” Diệp Lưu Vân không minh bạch.
“Lão phu tại sao phải tha ngươi?”
Diệp Lưu Vân nói: “Ngươi, ngươi… không sợ Hắc Diệu liên minh trả thù?”
“Đến Tháp chủ Hắc Tháp Bạch Tháp lão phu còn không để vào mắt thì ngươi có tính là gì?”
Tâm tình Diệp Lưu Vân chìm vào đáy cốc, trong lòng sinh ra tuyệt vọng, bật cười hai tiếng.
“Ta không nên đánh ra một chưởng kia, không nên a… Trần Vũ Vương dối trá hơn ta nhiều, vì sao ngươi không giết hắn?”
“Ngươi đã hết thuốc chữa rồi, lên đường đi.”
Lục Châu lười nói chuyện với kẻ bị bệnh tâm thần. Trần Vũ Vương có dối trá thế nào thì cũng không trêu chọc lão phu, lão phu quản hắn làm gì?
Lục Châu nâng trường kiếm lên.
Diệp Lưu Vân nghiến răng nghiến lợi nói: “Chết thì chết !”
Hai chân đạp đất, toàn thân hắn như mũi tên bắn thẳng về phía Lục Châu.
“Bạo!”
Toàn bộ lực lượng còn sót lại của ba Mệnh Cách hoàn toàn phát tiết hết ra ngoài.
Lục Châu lấy ra Hải Hồn Châu. Tuyệt Đối Linh Độ!
Năng lượng còn chưa nổ tung, Diệp Lưu Vân đã bị băng phong.
Anh Chiêu đứng cách đó ngàn mét cũng sợ hãi lui lại mấy bước. Nó không có Mệnh Cách Chi Tâm, tốc độ phi hành yếu đến thảm thương.
Tiêu Vân Hoà bỗng cau mày nói: “Hắc Tháp Hải Hồn Châu hợp cấp sao lại ở trong tay Lục huynh?”
Vu Chính Hải giải thích:
“Một thành viên Hắc Tháp tên là Dịch Nghiêu cầm vũ khí này tới đòi giết gia sư… Gia sư thuận tay xử lý hắn, lấy được Hải Hồn Châu. Dịch Nghiêu không phải do ông phái tới đó chứ?”
Tiêu Vân Hoà lập tức xua tay: “Sao có thể là ta được, ta rời khỏi Hắc Tháp đã hơn ba ngàn năm… Huống hồ ta sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?”
“Nói cũng đúng.” Vu Chính Hải hỏi, “Vừa rồi vì sao ông nhíu mày?”
“Lực lượng trong Hải Hồn Châu có hạn, dùng một lần sẽ ít đi một phần. Tuyệt Đối Linh Độ là thủ đoạn cực kỳ kinh người, trong khi Diệp Lưu Vân đã tổn hao bốn Mệnh Cách. Dưới tình huống này, Lục huynh chỉ cần gọi ra lam liên là đã có thể giết chết hắn.”
Nói tới đây, Tiêu Vân Hoà bỗng thấp giọng xuống: “Lục huynh hình như có sở thích tra tấn người.”
Diệp Lưu Vân bị Tuyệt Đối Linh Độ đông cứng không thể nhúc nhích. Xuyên qua tầng băng, Lục Châu có thể nhìn thấy biểu tình tuyệt vọng trên mặt hắn.
Xám như tro tàn.
Dưới tác dụng của Tuyệt Đối Linh Độ, hoa cỏ cây cối xung quanh đều bị đóng băng toàn bộ.
Lục Châu nghe được Hệ thống thông báo đánh giết ba Mệnh Cách.
Rắc !
Lực lượng trong Hải Hồn Châu tiêu tán, lúc này Hải Hồn Châu trở nên ảm đạm vô quang.
Băng điêu trong phương viên mấy trăm mét đều vỡ ra thành bã vụn.
Diệp Lưu Vân rơi xuống đất, nằm như cá chết.
“Ngươi… ngươi, ngươi vẫn luôn, luôn… bảo lưu thực lực?” Diệp Lưu Vân cố gắng phát ra âm thanh.
“Lão phu chưa từng xuất toàn lực.”
Lão phu còn Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong nha.
Diệp Lưu Vân lúc này đã minh bạch, bèn nở nụ cười buồn bã. “Không cần… ngươi, động thủ… ta, tự… chết…”
“Thế thì không được.” Lục Châu lắc đầu đi tới.
Diệp Lưu Vân hung hăng cắn đầu lưỡi, máu tươi ứa ra chảy tràn xuống cổ.
Lục Châu nói: “Thay vì chết thống khổ như vậy, chẳng bằng đi sớm một chút.”
Ầm!
Vị Danh Kiếm đâm xuyên tim hắn.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức, địa giới ban thưởng 2.000 điểm.].
Chỉ một mình Diệp Lưu Vân đã mang lại 58.000 điểm công đức.
Thu hồi Vị Danh Kiếm, Lục Châu hờ hững xoay người đi về phía Anh Chiêu.
Hắn định thừa dịp mấy người kia chưa trở về, nhanh chóng rời khỏi. Nhưng vừa đi được mấy bước đã thấy không an tâm, bèn quay lại đứng trước mặt thi thể Diệp Lưu Vân, tung chưởng đánh xuống.
Nghiệp Hoả bộc phát, bốc cháy rừng rực. Thi thể Diệp Lưu Vân bị đốt thành bã vụn.
Bạch Ốc Hàn Môn và Tiêu Vân Hoà đều nghẹn họng.
Thôi xong, siêu cấp đại lão hình như không chỉ thích tra tấn người…
Nhìn bã vụn cháy đen thành bột than dưới mặt đất, Lục Châu không hề cảm thấy thương hại mà âm thầm gật đầu.
Băng hoả lưỡng trọng thiên, cho dù là tổ sư gia vu sư đến cũng không có cách nào.
Lục Châu xoay người đi về phía Anh Chiêu, đứng trước mặt nó quan sát một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận