Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1398

Hai ngày sau.
Trên toà Bạch Tháp cao vạn trượng.
Lam Hi Hoà đứng trên tầng bảy mươi hai, quan sát đại địa phủ đầy tuyết trắng.
Lam y nữ hầu nói: “Chủ nhân, thật sự muốn để người của Lục các chủ tiếp nhận vị trí Tháp chủ sao?”
“Ngươi cảm thấy còn ai thích hợp hơn?” Lam Hi Hoà nhìn lên bầu trời, khẽ nói.
Nữ hầu lắc đầu nói: “Thuộc hạ không biết.”
Lam Hi Hoà không trách cứ nàng, chỉ lẩm bẩm: “Không có ai khác phù hợp hơn… Trước kia ta muốn bồi dưỡng một người, đáng tiếc không đủ thời gian.”
“Tu vi Lục các chủ không thành vấn đề, nhưng về phần nhân cách…”
“Ngươi có từng nghĩ tới, nếu mà hắn có một chút tự tư tự lợi nào thì không có khả năng nhường hạt giống Thái Hư cho đồ đệ.” Lam Hi Hoà nhẹ giọng nói.
Nữ hầu nghẹn lời.
Lúc này, một nữ hầu khác từ bên dưới bay lên, đáp xuống hành lang rồi khom người nói: “Tháp chủ, Lục các chủ đến.”
“Dẫn bọn họ đến đạo trường.”
“Vâng.”
Lam Hi Hoà biến mất tại chỗ, một giây sau xuất hiện trong đạo trường tầng tám mươi.
Lát sau, Lục Châu mang theo ba đồ đệ tiến vào đạo trường.
Lam Hi Hoà cấp tốc nhìn lướt qua đám người, nàng nhận ra bọn họ. Bên trái là Diệp Thiên Tâm, ở giữa là Tư Vô Nhai, bên phải là đồ đệ nhỏ tuổi nhất Tiểu Diên Nhi, nàng đều đã gặp những người này.
“Mời ngồi.” Lam Hi Hoà lên tiếng.
Lục Châu chắp tay chào: “Xem ra khí sắc của ngươi cũng ổn.”
Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu vẫy tay chào hỏi: “Tỷ tỷ, lại gặp mặt nha.”
Một tiếng tỷ tỷ này khiến Lam Hi Hoà nở một nụ cười xinh đẹp như gió xuân. “Nha đầu, nếu không chê thì đến ngồi bên cạnh ta.”
“Được được…”
“Không được vô lễ.” Lục Châu nói.
“Nha…”
Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lục Châu.
Diệp Thiên Tâm và Tư Vô Nhai chắp tay chào: “Lam tháp chủ.”
Lam Hi Hoà gật đầu: “Ta thật ngưỡng mộ Lục các chủ có nhiều đồ đệ ưu tú như vậy.”
Lục Châu thở dài đáp:
“Ngươi chỉ thấy lúc bọn hắn quang vinh, không thấy lúc bọn hắn phản nghịch.”
Ba đồ đệ lập tức xấu hổ cúi đầu. Tiểu Diên Nhi cầm bím tóc chơi đùa, giả vờ như không nghe không biết không thấy.
Lam Hi Hoà cười nói: “Một ngày là thầy cả đời là cha, ta hiểu sự khổ tâm của Lục các chủ.”
Khụ.
Nói xong, Lam Hi Hoà khẽ ho một tiếng, thần thái xuất hiện vẻ uể oải. Nàng muốn ngừng lại nhưng vẫn ho khan liên tục.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Đã thử hết mọi phương pháp rồi?”
Lam Hi Hoà bất đắc dĩ nói: “Nếu không phải đã đến bước đường cùng, ta cũng không trở thành thế này. Muốn giải quyết đại nạn thọ mệnh, chỉ có thể đột phá tu vi… Đáng tiếc việc tu hành của ta lại xảy ra sai lầm chí mạng.”
Lục Châu không hỏi tới nữa.
Lam Hi Hoà là người đã sống ngàn năm tuế nguyệt, vượt xa tất cả mọi người ở đây, lại là người sống sót sau kế hoạch Thái Hư. Nhất định là nàng đã dùng hết mọi cách vẫn không thể cứu chữa. Từ Mệnh Cách Chi Tâm đến Lam Thuỷ Tinh, thánh vật…
Nữ nhân trời sinh đã thích cái đẹp. cho dù đại thuật huyết tế có thể mang lại bất tử chi thân thì nàng cũng sẽ không làm thử cách này.
“Diệp Thiên Tâm.” Lục Châu cao giọng gọi.
Diệp Thiên Tâm bước ra, đứng trước mặt đám người. Một thân bạch y trắng thuần lại thêm mái tóc trắng, toàn thân nàng hoà nhập vào Bạch Tháp và thiên nhiên, như thể nàng mới chính là chủ nhân của nơi này.
Lam Hi Hoà hài lòng khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua Tư Vô Nhai và Tiểu Diên Nhi… Kỳ thực Lam Hi Hoà cảm thấy mỗi một đệ tử Ma Thiên Các đều thích hợp trở thành Tháp chủ Bạch Tháp.
“Ngươi thấy thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Ta rất hài lòng… Diệp Thiên Tâm chính là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí này.” Lam Hi Hoà nói.
Đúng lúc này, một lam y nữ hầu từ bên ngoài đi tới, khom người nói: “Chủ nhân, các vị trưởng lão và thẩm phán giả cầu kiến.”
“Không gặp.” Lam Hi Hoà quả quyết nói.
“Nhưng mà… nhưng bọn họ nói, nếu ngài không gặp, bọn họ sẽ xông vào.” Nữ hầu lúng túng nói.
Lời còn chưa dứt, đám bạch y tu hành giả đã xuất hiện bên ngoài đạo trường. Có khoảng mười mấy người, một nửa là nam, một nửa là nữ.
“Bái kiến Tháp chủ.” Đám người khom người nói.
Lam Hi Hoà vừa định phất tay đuổi bọn họ đi thì Lục Châu đột nhiên lên tiếng: “Sao không để bọn họ vào?”
Lam Hi Hoà đành ngồi xuống, phất tay.
Mười mấy bạch y tu hành giả lập tức tiến vào đại điện, khom người hành lễ với Lục Châu và Lam Hi Hoà.
Một người trong đó nói: “Việc này quan hệ đến vị trí Tháp chủ Bạch Tháp, mong Tháp chủ thứ tội.”
Lam Hi Hoà nói: “Nói đi, có nghi vấn gì?”
“Tháp chủ, Lục các chủ, chúng ta không hề có ý ngấp nghé vị trí Tháp chủ, càng không có bản sự đó. Nếu Lục các chủ tiếp nhận vị trí này, chúng ta cực kỳ vinh hạnh. Nhưng nếu là một người khác, cũng nên là một tu hành giả cao thâm, tài đức vẹn toàn.” Trưởng lão kia nói.
“Tài đức vẹn toàn?”
“Bây giờ địa vị Bạch Tháp càng ngày càng thấp, Đại Minh vương đình thường xuyên khiêu khích, nếu không có người tài đức vẹn toàn đảm nhiệm vị trí Tháp chủ thì Bạch Tháp sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.” Trưởng lão lo lắng nói.
Một người khác cũng lên tiếng: “Đây cũng là nguyên nhân chúng ta cầu kiến Tháp chủ. Mong Tháp chủ nể tình chúng ta đã vì Bạch Tháp cống hiến nhiều năm mà cho chúng ta và trung tầng, hạ tầng nghị hội một cái công đạo. Nếu không lòng người bàng hoàng, quân tâm tan rã, sẽ ảnh hưởng đến sự đoàn kết nội bộ của Bạch Tháp.”
Kỳ thực người này nói không sai, loại sự tình này dù là ở địa phương nào cũng có.
Lam Hi Hoà nói: “Ta có thể cam đoan với các vị, người tiếp nhận vị trí Tháp chủ chắc chắn trong tương lai tu vi sẽ vượt xa ta.”
Đám người nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
Tu hành giả có thể vượt xa Lam Hi Hoà là cao nhân bậc nào?
“Đó là ai?”
Lúc này, Diệp Thiên Tâm xoay người lại, chắp tay chào hỏi đám người.
Mười mấy bạch y tu hành giả đánh giá Diệp Thiên Tâm, từ khí chất, vẻ ngoài đến cử chỉ đều không có vấn đề.
Nhưng vấn đề ở đây là tu vi. Bọn họ cũng ngại, không dám mở miệng đề nghị.
Diệp Thiên Tâm đương nhiên nhận ra, bèn mỉm cười nói với một người trong số đó: “Ta là Diệp Thiên Tâm, xin chỉ giáo.”
Nói xong, nàng nâng tay đánh ra một kim sắc cương ấn hình bông hoa, sau đó là từng đạo kim ấn bay ra, từ từ vỗ cánh trông như một đàn hồ điệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận