Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1443

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy lên Ma Thiên Các.
“Bái kiến bát tiên sinh, bái kiến cửu tiên sinh.” Đám người hành lễ.
“Đừng khách khí, đều là người nhà…” Chư Hồng Cộng cười chào mọi người.
Tiểu Diên Nhi nói: “Bát sư huynh, huynh chỉ có thể ở lại hai ngày, nhị sư huynh còn chờ huynh quay lại đó.”
Nụ cười trên mặt Chư Hồng Cộng lập tức cứng ngắc. “Sư muội, đừng nhắc chuyện này nữa có được không?”
“Được rồi.”
Oanh!
Oanh!
Hai thân ảnh to lớn đáp xuống đất tạo thành tiếng vang rung động, rất nhanh đã lướt tới Kim Đình Sơn.
Đám người đồng loạt ngẩng đầu. Thấy Lục Châu xuất hiện, tất cả mọi người lăng không khom người hành lễ:
“Bái kiến Các chủ.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong nhìn Lục Ngô, len lén bàn tán:
“Đây chính là thú hoàng Lục Ngô?”
“Hẳn là không sai… Trông có vẻ rất lợi hại.”
Lục Châu nhìn về phía đám người. Diệp Thiên Tâm và Hải Loa đỡ Đoan Mộc Sinh xuống.
Lục Ngô lên tiếng chào hỏi: “Lần đầu gặp mặt chư vị… mong chỉ giáo nhiều hơn.”
Đám người rơi vào trầm mặc. Không ít người lảo đảo bay về sau.
Mẹ ơi, dã thú mở miệng nói tiếng người?!
Ta có đang nằm mơ không?
Thấy Lục Ngô nói chuyện đàng hoàng, Lục Châu yên tâm gật đầu: “Các ngươi tự an bài đi.”
Nói xong, Lục Châu xoay người bay về Ma Thiên Các.
Lục Ngô chỉ ước gì Lục Châu đi cho nhanh. Nó cúi thấp đầu, con ngươi đảo một vòng nhìn qua đám người, cái mũi thở phì phò.
Thân thể đám người trở nên cứng ngắc.
Lục Ngô dí mũi vào người Hoa Nguyệt Hành rồi nói: “Quá yếu.”
Hoa Nguyệt Hành cạn lời.
Lý Tiểu Mặc biết Lục Ngô, bèn chắp tay cười chào: “Hộ pháp Lý Tiểu Mặc, ngươi là thú hoàng Lục Ngô?”
“Cũng rất yếu.”
Cự trảo hất một cái. Lục Ngô chỉ định đẩy nhẹ Lý Tiểu Mặc ra đừng tránh đường nó, nhưng sức mạnh của nó khiến Lý Tiểu Mặc và Hoa Nguyệt Hành bị hất bay ra ngoài.
“Thú hoàng tôn quý, xin đón nhận kính ý của chúng ta.” Phan Trọng và Chu Kỷ Phong tiến về phía trước, ngẩng cổ nhìn lên.
Lỗ tai Lục Ngô khẽ động, tròng mắt xoay chuyển.
Sao mà người nào người nấy đều kém cỏi như thế?!
Mười viên hạt giống Thái Hư đâu? Lão tặc này!
Nó nâng trảo lên, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lại bị hất bay ra ngoài.
Đám người khẩn trương không thôi. Con thú hoàng này đang làm gì?
Sau đó là đám nữ tu trên Ma Thiên Các. Lục Ngô lại đánh hơi… Quả nhiên là bị hố!
“Quá yếu!”
Mười đại Chí Tôn tương lai đâu?
Đường đường là Ma Thiên Các, đường đường là Lục chân nhân, vì sao lại có đám thủ hạ phế vật bậc này?!
“Ê!”
Một hồng sắc thân ảnh xuất hiện trước mặt Lục Ngô, Phạm Thiên Lăng quấn quanh người nàng vừa tinh xảo vừa uyển chuyển.
Lục Ngô nhíu mày cảm giác một chút: “Tàm tạm… nhưng vẫn rất yếu!”
U !
Thừa Hoàng lui lại một bước, cái đầu lớn lắc lắc liên hồi.
“Ngươi lắc đầu cái gì?” Lục Ngô không hiểu.
Tiểu Diên Nhi chống nạnh nói: “Tiểu lão hổ, ngươi lặp lại lần nữa?”
“Ngươi gọi bản hoàng là cái gì?”
“Tiểu lão hổ!”
Vẻ mặt của Lục Ngô vô cùng đặc sắc. Thủ hạ của lão tặc không chỉ yếu mà còn rất không có tố chất!
“Bản hoàng tên là Lục Ngô… Vô địch dưới cấp độ chân nhân!” Lục Ngô trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Diên Nhi, nhắc nhở cho nàng biết thân phận của mình.
“Nha… tiểu lão hổ, sao ngươi lại nói được tiếng người?”
“Gọi bản hoàng là Lục Ngô!”
“Biết rồi tiểu lão hổ.” Tiểu Diên Nhi thành thật gật đầu.
Đối với Lục Ngô, đây là vũ nhục cực lớn. Tức chết thú nha!
Nó đạp mạnh bốn vó, nhảy lên không trung, vân vụ nhanh chóng tụ tập thành cơn lốc xoáy. Chỉ trong một hơi thở, phương viên mấy ngàn mét quanh Ma Thiên Các hàn khí bức người!
“Lục Ngô.” Trong Ma Thiên Các truyền ra thanh âm của Lục Châu.
“Hừm.” Lục Ngô nhẹ nhàng đáp xuống, không tạo ra bất kỳ thanh âm nào. “Lục chân nhân, ngươi lại muốn lừa bản hoàng?”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trước mặt Lục Châu, thản nhiên đáp: “Lão phu nếu không dùng thủ đoạn che giấu bọn hắn thì chẳng phải quá ngu xuẩn hay sao?”
Đúng là như thế nhỉ. Mười viên hạt giống Thái Hư không có lý nào lại bày ra trước mặt người khác, đây chẳng phải là đồ đần sao?
Lục Ngô bình tĩnh nói: “Ta biết mà.”
Lục Châu không thèm vạch trần nó, gật đầu nói: “Diên Nhi, địa vị của thú hoàng rất cao, không được vô lễ.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi cung kính bay tới trước mặt Lục Ngô nói: “Xin lỗi nha.”
Lục Châu nói: “Lục Ngô, lát nữa lão phu sẽ đi tìm ngươi.”
Lục Ngô không đáp. Nó cũng chẳng gấp gáp gì, muốn nhân cơ hội này tìm hiểu xem mấy năm nay Lục lão tặc làm trò gì.
Nếu lão tặc đã dùng thủ đoạn để ẩn tàng hạt giống Thái Hư, vậy những người ở đây đều có thể là Chí Tôn tương lai!
Vậy… vừa rồi có phải bản hoàng không cẩn thận đã đánh bay một đống Chí Tôn tương lai không?
Nó thuận thế xoay người lại, giơ cự trảo ra trước mặt đám người Chu Kỷ Phong, khẽ nói: “Xin lỗi.”
Mấy người Chu Kỷ Phong mộng bức vô cùng. Thú hoàng đều có tính tình kỳ quặc như vậy sao?
“Không sao, không sao…” Phan Trọng khom người đáp.
Chư Hồng Cộng từ xa bay tới, cất tiếng chào hỏi: “Tiểu lão hổ…”
Hả?
Lục Ngô không cần quay đầu, dư quang đã liếc thấy Chư Hồng Cộng. Tên mập mạp này vừa không có khí chất, lại không có tướng mạo, chẳng có chút dáng vẻ nào của Chí Tôn… Chắc chắn là tên sai vặt trên Ma Thiên Các!
Nó không thèm nhìn Chư Hồng Cộng lấy một lần, cự trảo nhấc lên.
Chư Hồng Cộng bị hất bay ra ngoài.
Đám người câm nín.
“Bát tiên sinh!” Phan Trọng và Chu Kỷ Phong bay đi.
Lục Ngô dùng cự trảo gãi gãi đầu. Bản hoàng hình như lại đánh bay một vị Chí Tôn!
Trong Đông Các.
Lục Châu nhìn lại bảng điểm công đức, khá hài lòng: 360.060 điểm.
Tuổi thọ còn lại: 8739 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 600 năm.
Lục Châu không khỏi sờ sờ cằm. Sau khi trở về, hắn đã quan sát tướng mạo của mình, không phải là loại nho sinh gầy yếu mà có thêm mấy phần thành thục ổn trọng.
Đây mới là dáng vẻ nam nhân nên có, vừa đẹp trai vừa khí khái nam nhi.
Hắn lấy hai thanh vũ khí thu hoạch được từ liệp đội U Linh ra.
[Thánh Giả Quyền Trượng, hồng cấp, có thể gia tăng năng lực trị liệu.].
[Phong Linh Cung, hồng cấp, có thể gia tăng năng lực bắn cung nhanh.].
Bạn cần đăng nhập để bình luận