Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1392

“Đại thuật huyết tế này cho dù có thành công thì cũng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Lại còn cần tinh huyết của Ly Lực duy trì, giảm bớt thống khổ. Nhưng Ly Lực là hung thú tại bí ẩn chi địa, chỉ có thể sinh sôi ở đó, như vậy, thú hoàng sẽ có thể vĩnh viễn khống chế Hắc Hoàng.” Tiêu Vân Hoà giải thích.
Nhân loại tự xưng là tầng cao nhất của chuỗi thức ăn, dùng trí khôn để chiến thắng hung thú. Nhưng hôm nay xem lại mới thấy… kẻ bị lường gạt vẫn là nhân loại.
Nơi xa, một tầng bình chướng xuất hiện trong tầm mắt.
Tiêu Vân Hoà vừa nhìn đã nhận ra, lập tức nói: “Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận.”
Đám người bay lướt tới, thấy phù văn thông đạo trong trận và hài cốt đầy đất, Tiêu Vân Hoà thở dài nói:
“Quả nhiên là phù văn thông đạo đi thông đến bí ẩn chi địa.”
Lục Châu tiện tay vung lên, thi thể Ly Lực đầy đất bị cuốn lấy chất thành một đống, sau đó dùng Nghiệp Hoả đốt cháy.
Ầm!
Ầm!
Từ chỗ sâu trong Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận bỗng truyền đến âm thanh nguyên khí va chạm.
Lục Châu nói: “Cứu người.”
Tiêu Vân Hoà cười nói: “Thì ra Lục các chủ tới đây để cứu người. Giao cho ta đi.”
Hắn nâng tay, một kiện vũ khí sáu cạnh xuất hiện xoay tròn tại chỗ, toả ra hắc quang nhàn nhạt.
“Hợp cấp?”
Lục Châu cảm nhận được trong vũ khí ẩn chứa năng lượng. Chỉ có vũ khí hợp cấp mới có thể phóng xuất năng lượng. Các loại hình vũ khí như đao, thương, kiếm, kích rất khó có thể tấn thăng lên hợp cấp, chỉ có vật phẩm như Hải Hồn Châu hay Tử Lưu Ly mới thích hợp.
“Không sai, ta may mắn tìm được Huyền Vi Thạch, chữa trị vũ khí thành công.”
Tiêu Vân Hoà lao về phía Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận, vũ khí trong tay càng lúc càng lớn trông như mũi khoan, đâm thẳng xuống bình chướng.
Oanh!
Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận bị công kích, mặt đất rung động, đá vụn không ngừng trượt xuống.
“Không hổ là đại trận còn sót lại từ thời thượng cổ…”
Tiêu Vân Hoà lại điều động vũ khí tấn công lần nữa. Ầm!
Cự thạch rơi xuống rào rào nhưng bình chướng vẫn còn nguyên vẹn, không có chút dấu hiệu nào là sẽ vỡ ra, thậm chí còn lan toả một màu xanh thẳm như nước biển.
Mẹ nó, hơi bị xấu hổ rồi đó.
Đám người Vu Triều thấy cảnh này cũng xấu hổ vô cùng. Tiêu tháp chủ a, đừng như xe tuột xích trong thời điểm then chốt thế này chứ? Đường đường là nhân vật phong vân, sao có thể không phá nổi bình chướng…
Khụ khụ. Tiêu Vân Hoà ho nhẹ nói: “Vừa rồi ta chỉ dùng ba thành lực lượng, Lục các chủ xin cẩn thận, lần này ta làm thật đây.”
Đám người Vu Triều lui về sau.
Tiêu Vân Hoà vừa định dùng toàn lực ứng phó thì từ phía hậu phương bỗng truyền tới một giọng nói bình tĩnh:
“Để ta làm cho.”
Tư Vô Nhai đứng trên một toà sơn phong, đôi cánh màu hoàng kim đang giang rộng đến mấy chục mét, trông rất phong cách.
Lục Châu phẩy tay: “Để hắn làm đi.”
Tiêu Vân Hoà nhìn Tư Vô Nhai nói: “Đây chính là Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận, vừa rồi ta sử dụng vũ khí hợp cấp vẫn không thể phá vỡ. Ngươi xác định ngươi có thể… Á, mở rồi à?”
Trên ngọn sơn phong, Tư Vô Nhai đặt một tay lên tầng bình chướng, bình chướng lập tức biến mất với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
“Đây là vị trí khống chế toàn bộ Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận. Dùng man lực không thể phá được đâu.”
Man lực…
Tiêu Vân Hoà choáng váng.
Tư Vô Nhai nhảy xuống đại trận, khom người nói với Lục Châu: “Đồ nhi biết Ninh Vạn Khoảnh xảy ra chuyện liền lập tức chạy tới. Khiến sư phụ lo lắng rồi.”
Sư phụ?
Tiêu Vân Hoà cười nói: “Thì ra là cao đồ của Lục huynh, thất kính, thất kính.”
Tư Vô Nhai chỉ cười không đáp.
Lục Châu nói: “Bốn vị trưởng lão còn đang bị vây khốn dưới vách núi, cứu bọn họ lên đi.”
Tiêu Vân Hoà nói:
“Để ta làm thì hơn. Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận phức tạp hay thay đổi, không cẩn thận sẽ gặp nguy hiểm ngay.”
Nói xong, Tiêu Vân Hoà lao vào trong trận.
Tư Vô Nhai lại nói: “Bốn vị trưởng lão đã thoát ra rồi.”
Tiêu Vân Hoà vốn đang phi hành thẳng tắp, vừa nghe vậy, thân thể không khỏi lay động một cái, suýt nữa đã rơi xuống.
Tư Vô Nhai giải thích: “Vừa rồi đồ nhi đang nghiên cứu Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận. Trước đó bị tà khí Ly Lực quấy phá nên hiện tại bốn vị trưởng lão đang nghỉ ngơi trong rừng.”
Tiêu Vân Hoà lại mỉm cười xấu hổ, quay trở về.
Lúc này bốn vị trưởng lão cũng đã phi hành tới, đáp xuống đại trận, khom người hành lễ:
“Bái kiến Các chủ.”
Tả Ngọc Thư, Hoa Vô Đạo, Lãnh La và Phan Ly Thiên ngoại trừ trông có vẻ chật vật thì đều bình an vô sự, không có vết thương nào.
“Miễn lễ.” Lục Châu xua tay nói.
Bốn người đều là lão nhân tinh, phát hiện tâm tình Các chủ có vẻ không ổn, Tả Ngọc Thư lập tức hỏi:
“Đứa nhỏ Đoan Mộc Sinh…”
Hơn nửa năm qua bốn người cùng Đoan Mộc Sinh ở đây tu hành, sớm đã xem hắn như đồ đệ của mình mà chỉ dạy. Bọn họ hợp lực đưa hắn lên vách núi cũng vì không muốn hắn gặp phải nguy hiểm.
Lục Châu không che giấu mà nói thẳng: “Hắn bị Lục Ngô mang đi rồi, bản toạ cũng không biết còn sống hay đã chết.”
Đám người nhíu mày.
Lục Châu nói với Tư Vô Nhai: “Về kinh đô trước đã. Sợ là Lý Vân Tranh đang sứt đầu mẻ trán, lúc này ngươi không nên rời đi.”
“Vâng.”
Lục Châu gọi Anh Chiêu. Trước đó nó đã bị đại chiến khiến cho kinh sợ, lúc này cũng đã minh bạch một việc, chủ nhân của nó mạnh đến đáng sợ.
Sau lần thú tai này, tứ đạo Đại Đường tổn thất nặng nề, thương vong nhiều vô số kể, rất nhiều người phải lang bạt khắp nơi, không nhà để về, những việc này cần triều đình phải an bài xử lý nhanh chóng.
Trên đường trở về, Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly để khôi phục một chút Thái Huyền chi lực, sau đó quan sát tình hình của Đoan Mộc Sinh. Nhưng đáng tiếc hình ảnh chỉ truyền lại một màn đêm tăm tối.
Lục Châu thậm chí còn hoài nghi Đoan Mộc Sinh chết rồi. Thế nhưng nhiệm vụ dạy dỗ Đoan Mộc Sinh vẫn còn, nghĩa là hắn chưa chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận