Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 433

Tiểu Diên Nhi đứng bên cạnh không ngừng gật đầu như con gà mổ thóc.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa âm thầm suy tư.
Thẻ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá còn hai tấm, thẻ Một Kích Chí Mạng còn một tấm. lực lượng phi phàm tích trữ đầy đủ.
Hiện tại Lục Châu có đầy đủ cơ sở vốn liếng để bắt Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải về.
Vấn đề là… bọn hắn sẽ xuất hiện ở đâu?
Suy nghĩ một lát, Lục Châu chậm rãi đứng lên nói với Minh Thế Nhân. “Nếu ngươi là Tư Vô Nhai, ngươi sẽ làm thế nào?”
Minh Thế Nhân sờ sờ cằm, suy tư nói:
“Nếu đồ nhi là Tư Vô Nhai, đương nhiên sẽ không tự đưa mình vào hiểm cảnh.”
Nói xong, thấy có chỗ nào đó không đúng, Minh Thế Nhân vội bổ sung:
“Nhưng nếu lão thất và Vĩnh Ninh công chúa có gì đó thì có khi hắn sẽ xuất hiện ở Lương Châu cũng không chừng. Về phần đại sư huynh… chắc chắn sẽ không dấn thân vào nguy hiểm. Đồ nhi cảm thấy đại sư huynh sẽ chơi chiêu giương đông kích tây.”
Lục Châu gật gù, cảm thấy có lý, sau đó quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng. “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Chư Hồng Cộng nói: “Sư phụ, người, người đang hỏi đồ nhi sao?”
Không đợi Lục Châu đáp lời, Minh Thế Nhân đã lườm hắn một cái. “Hỏi đệ thì đệ trả lời đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.”
Cái đồ đần này, một giây không vỗ mông ngựa là không chịu nổi. Nhất định phải kiếm cơ hội trị hắn một trận mới được.
Chư Hồng Cộng nói: “Nếu đồ nhi là thất sư huynh, đồ nhi sẽ lập tức quay về Ma Thiên Các, ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt người mà dập đầu thỉnh tội!”
Minh Thế Nhân chỉ biết im lặng.
Lời này mà đệ cũng nói ra được? Minh Thế Nhân giơ chân đạp Chư Hồng Cộng một cước!
Ui da… Chư Hồng Cộng ngã nhào sang bên, lầm bầm nói: “Ăn ngay nói thật thôi mà…”
Lục Châu không có ý định trách Chư Hồng Cộng, nhưng câu trả lời của hắn đúng là vô nghĩa.
Tư Vô Nhai không phải như Chư Hồng Cộng, hắn lựa chọn trợ giúp Vu Chính Hải đối địch với triều đình tất nhiên có nguyên nhân của hắn.
Còn việc Vu Chính Hải rời đi chắc hẳn cũng tương tự như Ngu Thượng Nhung. Tất cả những chuyện này phải đợi đến khi tìm được quả cầu thuỷ tinh phong ấn ký ức mới biết rõ.
Theo lời Ngu Thượng Nhung, Cơ Thiên Đạo phong ấn ký ức vào quả cầu, chứng tỏ hắn không muốn nhớ lại chuyện này, đương nhiên càng không thể để người khác biết được.
Tư Vô Nhai là đứa nghĩ ngợi nhiều nhất trong số chín đồ đệ, nếu hắn không biết quả cầu ở đâu thì những người khác lại càng không thể biết.
“Sư phụ… đồ nhi cảm thấy thất sư huynh có lẽ sẽ đến Lương Châu.” Tiểu Diên Nhi bỗng nói.
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn nàng. “Tại sao?”
Tiểu sư muội mới vào Nguyên Thần cảnh đã bắt đầu khai khiếu rồi?
Tiểu Diên Nhi đáp: “Trực giác.”
Minh Thế Nhân im lặng không biết nói gì.
Một đứa đã ngốc, một đứa càng ngốc hơn. Sao ta lại có đám sư đệ sư muội như thế này chứ?
Lục Châu vuốt râu nói: “Sao ngươi lại có trực giác như vậy?”
“Nếu Vĩnh Ninh tỷ tỷ vẫn luôn âm thầm trợ giúp thất sư huynh, vậy huynh ấy sao có thể nhẫn tâm đứng nhìn Vĩnh Ninh tỷ tỷ rơi vào tay dị tộc được chứ?” Tiểu Diên Nhi nói.
Minh Thế Nhân lừ mắt: “Hắn chạy còn nhanh hơn bất cứ ai.”
Ý kiến hai người trái ngược nhau. Nhưng lần này Lục Châu lại cho rằng ý kiến của Tiểu Diên Nhi là đúng.
Tuy rằng phán đoán của nàng chỉ đơn giản căn cứ vào tình người, nhưng thường thì chính những thứ đơn giản này mới tạo thành nhược điểm chí mạng của một người.
Từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Còn Tư Vô Nhai thì sao?
Cùng lúc đó, tại một phân đà xa xôi nào đó của U Minh Giáo.
Tâm tình Vu Chính Hải rất tốt, hắn chắp tay đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“U Minh Giáo có thất sư đệ toạ trấn, lo gì không giành được thiên hạ. Hiện nay cửu châu đều loạn, ta thật muốn nhìn xem hoàng thất có thể làm được gì?”
“Đại sư huynh, mọi chuyện chỉ mới vừa bắt đầu, huynh không nên quá mức khinh địch.” Tư Vô Nhai nói.
“Cẩu hoàng đế chỉ dựa dẫm vào cấm vệ quân Thần Đô và Thập Tuyệt Trận mà thôi.”
Tư Vô Nhai nói: “Xét về tu vi cá nhân thì đại sư huynh đương nhiên là đệ nhất thiên hạ.”
“Sư đệ, chuyện này không thể nói lung tung được, vi huynh chỉ dám xưng hạng hai.” Vu Chính Hải đáp.
Tư Vô Nhai không nói nữa mà ngồi xuống nhìn tấm địa đồ trước mặt.
Lấy Thần Đô làm trung tâm, bốn phương tám hướng có thành trì đều được đánh ký hiệu.
Mọi chuyện diễn ra hết sức thuận lợi. Thuận lợi đến mức khiến Tư Vô Nhai cảm thấy kỳ quái.
Thấy hắn lâm vào trầm tư, Vu Chính Hải lên tiếng: “Sư đệ lo lắng bọn dị tộc?”
“Đại sư huynh, tên Lưu Thương này cực kỳ giỏi ẩn nhẫn. Sau khi nhị hoàng tử Lưu Hoán và Mạc Ly chết, hắn còn chưa từng chầu triều. Thậm chí còn cấm túc thái tử Lưu Chấp.” Tư Vô Nhai suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng lẽ… hắn nhẫn tâm nhìn giang sơn của mình bị dị tộc chà đạp?”
“Đương nhiên là không.”
Vừa nhắc tới dị tộc, Vu Chính Hải đột nhiên nổi trận lôi đình, trừng to mắt nói:
“Nếu có thể, một ngày nào đó vi huynh nhất định phải vác đao đi diệt sạch Lâu Lan, nhổ cỏ tận gốc rồi mới quay trở về.”
“Sư huynh yên tâm. Lâu Lan dùng vu thuật trị thiên hạ, sớm muộn gì chúng ta cũng diệt bọn hắn rửa hận cho sư huynh.”
Thái độ Vu Chính Hải rất khác thường nhưng vẫn không nói gì. Từ lâu hắn đã học được cách khắc chế tâm tình của chính mình.
Tư Vô Nhai nói: “Mạc Ly đã chết, chỉ cần chúng ta nắm bắt cơ hội, làm dấy lên phân tranh… sau đó làm ngư ông đắc lợi là được.”
Vu Chính Hải hài lòng gật đầu.
“Sư đệ, đã vậy thì đệ đừng đi Lương Châu nữa, cùng vi huynh uống chút rượu, ngắm hoa thưởng nguyệt, bày mưu nghĩ kế toạ sơn quan hổ đấu, như thế không tốt sao?”
Tư Vô Nhai lắc đầu nói:
“Không, chuyện lần này cực kỳ quan trọng, ta nhất định phải tự mình làm… Nếu Giang Ái Kiếm rời khỏi Ma Thiên Các, những tai mắt trong cung kia e là đều trở nên không đáng tin cậy.”
Nói tới Giang Ái Kiếm, Vu Chính Hải khẽ nhíu mày.
“Làm tam hoàng tử Đại Viêm không tốt sao, nhất định cứ phải đặt cái tên cẩu thí như vậy? Ái Kiếm, ta vừa nghe đã thấy thật tiện. Vi huynh mà gặp được hắn tất sẽ đánh cho một trận ra trò để sư đệ hả giận.”
Tư Vô Nhai nào có tức giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt này, nghe vậy bèn lắc đầu rồi đứng lên chắp tay với Vu Chính Hải.
“Thời gian không còn sớm, sư huynh, sau này gặp lại.”
Vu Chính Hải không nỡ để hắn đi, lại hỏi: “Thật phải đi à? Không phải là vì đệ lo lắng cho Vĩnh Ninh công chúa đó chứ?”
“Xin sư huynh tin tưởng ta.” Tư Vô Nhai không muốn giải thích thêm, chỉ buông tiếng thở dài.
Thấy hắn chấp nhất như vậy, Vu Chính Hải bèn lắc đầu nói: “Như vậy đi, vi huynh bảo tứ đại hộ pháp đi cùng để bảo vệ đệ.”
“Đại sư huynh…”
Lời còn chưa nói xong, Vu Chính Hải đã giơ tay lên ngắt lời hắn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Đây là ranh giới của vi huynh. Tu vi của ta đã sớm khôi phục, đệ cần gì phải lo lắng. Ngược lại ta rất lo cho đệ. Đệ mà xảy ra chuyện, vi huynh ăn không ngon ngủ không yên.”
Tư Vô Nhai đành chấp nhận. “Đa tạ đại sư huynh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận