Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1103

Nhớ lại lúc còn ở Ma Thiên Các, khi hai đồ nhi còn là bát diệp đỉnh phong, Cơ Thiên Đạo không hề che chở cho hai người nhưng bọn hắn vẫn trở thành cường giả quát tháo phong vân trong tu hành giới. Chỉ là từ trước đến nay Lục Châu chưa có cơ hội tận mắt nhìn thấy bọn hắn chiến thắng cường giả. Nay xem được… Lão phu rất vui mừng.
Nước mưa vẫn rơi tí tách dưới đất, tiếng sấm sét đã ngừng lại. Cho dù không sử dụng thần thông Thiên thư, Lục Châu vẫn có thể nghe được âm thanh chiến đấu truyền đến rất rõ ràng. Tầm nhìn xuyên qua màn mưa, phảng phất như mọi hoạt động trong mắt hắn đều trở nên chậm rãi.
Trong lòng Lục Châu khẽ động, hắn đột nhiên nhận ra… mình lại càng cường đại hơn rồi. Chẳng lẽ đây là năng lực bổ sung của viên Mệnh Cách thứ tư?
Vu Chính Hải chậm rãi hạ xuống bên cạnh Trương Tưởng Tưởng, hai chân không chạm đất.
“Thất sư đệ nói Trương gia có một vị thiên tài nhiều khả năng sẽ đến báo thù, ngươi lại còn quang minh chính đại dùng họ Trương, chỉ đổi danh tự. Ta sao có thể không đề phòng ngươi? Trương Hi Minh, cần gì phải làm thế chứ?”
Nghe đến cái tên này, đám quần chúng ăn dưa lập tức sôi trào.
“Trương Hi Minh? Nghe nói Trương Nguyên Nhân sợ tội tự sát trong cung, Trương Hi Minh không rõ tung tích… thì ra hắn đã đột phá thập diệp?”
“Chẳng trách ta thấy hắn không ổn, trước đó còn ra vẻ luận bàn, lúc sau thì đánh đến liều mạng.”
“Trương Nguyên Nhân chết là đáng đời, thượng bất chính hạ tắc loạn, tội trạng của hắn đã dán đầy kinh đô, còn ai không biết nữa chứ? Trương Hi Minh còn có mặt mũi đòi báo thù? Có bản lĩnh sao không đi tìm vị đại năng Thiên Giới Bà Sa mà báo, đi ức hiếp một vị cửu diệp làm gì? Xì, ta khinh !”
Sách lược của Tư Vô Nhai đã khiến dư luận xôn xao, hiện tại cả nhà Trương Nguyên Nhân trung liệt đều đã biến thành tham quan nghịch tặc người người phỉ nhổ.
Ngu Thượng Nhung khẽ cười nói: “E là chuyện không đơn giản như vậy.”
“Huynh đệ à, đủ rồi nha…”
“Trương Hi Minh tuy mới tấn thăng thập diệp nhưng trong tay lại có hắc sắc phù văn. Có thể thấy Trương gia đã cấu kết với hồng liên giới từ lâu.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
Đám tu hành giả đứng gần đó không nhịn được nữa, vừa định mở miệng phản bác.
Vu Chính Hải đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Nhị sư đệ, chiêu này của ta thắng có đẹp không?”
Âm thanh vang dội truyền tới, đám tu hành giả không khỏi sửng sốt, hoá ra người ta đã phát hiện ra mình từ lâu. Chỉ là… nhị sư đệ của hắn là ai?
Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp: “Miễn cưỡng lọt vào mắt.”
Đám người hoang mang, đầu đầy dấu chấm hỏi?
Vu Chính Hải cãi lại: “Ta dùng Quân Lâm Thiên Hạ và vạn vật là đao để che mắt Trương Hi Minh, hắn cho rằng đây là đại chiêu của ta, lại không biết sát chiêu ở chỗ Bích Ngọc Đao. Ta thắng đẹp như vậy mà đệ bảo chỉ miễn cưỡng lọt vào mắt là thế nào?”
Ngu Thượng Nhung nói:
“Quân Lâm Thiên Hạ phối hợp đao cương quả thật tạo ra hiệu quả cực giai. Nhưng vạn vật là đao của huynh chưa đủ ảo diệu, nước mưa thích hợp dùng làm kiếm cương hơn đao cương. Vừa rồi nếu là ta ra tay, Vạn Vật Quy Nguyên kết hợp với vạn vật là kiếm đã đủ để đánh bại hắn mà không cần dùng tới chiêu tàng đao đánh lén sau lưng.”
“Chuyện này…” Vu Chính Hải bĩu môi, “Đệ chỉ đưa ra giả thiết, ta thừa nhận vạn vật là đao của ta hơi miễn cưỡng, nhưng không có chiêu tàng đao thì kiếm cương của đệ cũng không đủ để thắng hắn.”
Đám người hỏi chấm? chấm hỏi?
“Đại sư huynh chẳng lẽ đã quên, kiếm của ta đã không còn như xưa.”
Vụt!
Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ lượn vòng trên không trung, tám mươi ngàn đạo kiếm cương lập tức xuất hiện trên bầu trời, phối hợp thêm nước mưa tạo thành thiên thời địa lợi nhân hoà, bày ra thiên la địa võng bao phủ toàn bộ vùng trời phế tích!
Vù vù vù !
Ngàn vạn kiếm cương hợp nhất rồi tan rã. Trường Sinh Kiếm bay trở vào trong vỏ.
Tốc độ từ đầu đến cuối đều nhanh đến cực hạn, đám tu hành giả đứng ngay bên cạnh không cách nào nhìn rõ bóng dáng Trường Sinh Kiếm.
Đám người câm nín.
Hai tu hành giả ban nãy cho rằng Ngu Thượng Nhung khoác lác bây giờ chỉ biết đứng ngây ra như phỗng.
Vu Chính Hải lầm bầm nói: “Hơn nhờ binh khí, không tính là hơn.”
“Đại sư huynh nói có lý.” Ngu Thượng Nhung gật đầu. Hai người rốt cuộc cũng đạt thành nhất trí.
Trương Hi Minh nằm dưới đất, máu chảy ra từ thất khiếu, mặt mũi lấm lem bùn đất nhưng hai mắt lại mở trừng trừng nhìn Vu Chính Hải lơ lửng bên cạnh.
Hắn không cam lòng, hắn không phục! Thập diệp như hắn sao có thể bị cửu diệp đánh bại? Đây chính là sỉ nhục cực lớn! Hai mắt hắn ngập tràn oán hận.
“Ngươi… đã sớm biết rồi?”
Vu Chính Hải thờ ơ nói: “Ngươi chẳng biết gì về Ma Thiên Các cả. Ta có một hiền đệ đa mưu túc trí đệ nhất thiên hạ. Hắn đã nắm Trương gia của ngươi trong lòng bàn tay từ lâu. Bệ hạ ra lệnh chém cả nhà Trương gia nhưng lại thiếu mỗi mình ngươi. Trên đời này kẻ dám xưng huynh gọi đệ với ta không có mấy ai, mà ngươi… lá gan không nhỏ.”
“Tốt, tốt, tốt… Trương gia ta.. là bị oan uổng, oan uổng…”
“Nói đi, hắc liên giới cử ai đến liên lạc với ngươi?” Vu Chính Hải hỏi.
“Ha ha, ha ha…” Trương Hi Minh lộ ra nụ cười buồn bã. “Ngươi muốn biết sao? Ha ha, ta không nói cho ngươi.”
“Ngươi cho rằng không nói thì ta không tra ra được?”
“Tra được thì thế nào… Ta vốn cho rằng ta không đánh lại Thiên Giới Bà Sa thì có thể giết chết một tên cửu diệp trước… khụ khụ khụ.. Phốc!” Trương Hi Minh lại phun ra một ngụm máu, hai mắt đỏ bừng, máu tươi trước ngực hoà lẫn với bùn đất và nước mưa. “Bọn hắn nhất định sẽ tới… bọn hắn…”
“Bọn hắn?” Vu Chính Hải lắc đầu.
Trương Hi Minh lại phun máu, hắn biết mình không sống được lâu nữa bèn gào lên:
“Trương gia bị oan uổng, phụ thân ta không phải tham quan, các ngươi đều phải chết… tất cả mọi người đều phải chết…” Trương Hi Minh đã không còn năng lực suy nghĩ, đầu óc mơ mơ hồ hồ nói mấy câu không đầu không đuôi.
Sinh mệnh của hắn nhanh chóng trôi qua. Vu Chính Hải không khỏi nhìn về phía Ngu Thượng Nhung: “Có phải ta ra tay nặng quá rồi không?”
“Nếu là ta xuất thủ, bây giờ hắn đã đoạn khí.”
Quần chúng ăn dưa đã không còn gì để nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận