Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 132: Người hiểu ta chỉ có Vô Nhai sư đệ

Ánh mắt Ngu Thượng Nhung nhìn về phía chiếc rương, hắn dò xét một thoáng rồi nhìn sang nơi khác.
Tư Vô Nhai nói: “Đây là chiếc rương của sư phụ lão nhân gia người, cần có vũ khí của chúng ta làm chìa khoá mở nó ra.”
“Sư phụ lão nhân gia người đúng là có nhiều hứng thú, ở trên núi cũng không quên kiếm chuyện cho sư huynh đệ chúng ta làm.” Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói.
“Có lẽ sư phụ muốn mượn cơ hội này để thăm dò một chút.”
“Thất sư đệ am hiểu nhân tâm, liệu có hiểu được suy nghĩ của sư phụ lão nhân gia người?”
Tư Vô Nhai lắc đầu thở dài một hơi, chắp tay đến bên cạnh Ngu Thượng Nhung, cùng hắn quan sát cảnh tượng phồn hoa bên dưới An Dương thành. “Nếu là lúc trước ta rất tự tin có thể làm được. Nhưng qua khoảng thời gian này, ta không còn chắc chắn nữa.”
“Ta thì không có nghĩ nhiều như đệ… Chỉ cần sư phụ đừng chạy loạn khắp nơi thì ta an tâm rồi.” Ngu Thượng Nhung khẽ nói.
“Rõ ràng sự việc không tiến triển như cách huynh mong muốn.”
Tư Vô Nhai cười nói. “Sư phụ lão nhân gia người dùng phương pháp hoàn toàn trái ngược. Đầu tiên giết chết tam thủ toạ Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền, sau đó bắt thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn, bên ngoài có đồng minh là cao tăng Phật môn, bên trong lại thu nhận đệ tử Tịnh Minh Đạo Phan Trọng, đệ tử Thiên Kiếm Môn Chu Kỷ Phong… Ngay cả Hoa Vô Đạo của Vân Tông lên núi xong cũng không còn tin tức.”
“Thất sư đệ đúng là có vẻ thiếu tự tin… Ngữ khí đệ tỏ ra do dự, thiếu kiên quyết.” Ngu Thượng Nhung nói.
Tư Vô Nhai gật đầu, không hề phủ nhận. “Những tin tức này ta lấy được từ Ám Võng, nhưng từ đầu đến đuôi lại có vẻ mâu thuẫn nhau. Chẳng hạn như chuyện sư phụ có đồng minh là cao tăng Phật môn thì không đáng tin. Tại Thánh đàn, chuyện Phật môn xuất thủ là thật, nhưng có lẽ vị cao tăng Phật môn này chính là bản thân sư phụ…”
Ngu Thượng Nhung hơi kinh ngạc nói: “Sư phụ lão nhân gia người tinh thông nhiều loại công pháp. Lời này của đệ cũng rất có khả năng.”
“Nếu thật là như vậy… có lẽ sư phụ đã tìm được cách thức mới để tu luyện công pháp của các nhà khác.” Tư Vô Nhai nói.
Ngu Thượng Nhung không đáp lời, chỉ yên lặng nhìn về phía xa.
Người đi lại trên đường An Dương thành dần dần thưa thớt.
Chiều trời bóng ngả về Tây.
“Nhị sư huynh, có mở chiếc rương này ra hay không… huynh hãy quyết định đi.” Tư Vô Nhai xoay người lại nhìn về chiếc rương.
“Sư đệ đã quyết định chưa?”
“Đại nạn của sư phụ sắp tới, nếu lão nhân gia người tìm được cách thức mới… ta càng muốn rửa mắt trông chờ.” Tư Vô Nhai nói.
“Ta không thích phải động não…”
Ngu Thượng Nhung nhàn nhạt mở miệng. “Mặc dù có đôi khi ta không đồng ý với cách làm của sư đệ, nhưng trong chuyện này hẳn là đệ không sai.”
Hắn không đưa tay rút kiếm.
Thanh trường kiếm màu xanh nhạt trên lưng hắn tự bay lên.
Chậm rãi hạ xuống đồ án trên mặt rương.
Két !
Một tiếng động thanh thuý vang lên.
Trên bề mặt rương xuất hiện một cái khe hở.
Trường Sinh Kiếm bắn ra ngoài, bay trở về lưng Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung hỏi: “Chiếc rương này vẫn chưa mở?”
“Còn cần Bích Ngọc Đao của đại sư huynh nữa.” Tư Vô Nhai đáp.
“Thất sư đệ thông tuệ hơn người, theo ý của đệ thì trong chiếc rương này là thứ gì?”
“Trọng lượng cũng không lớn, không phải là vàng bạc châu báu, cũng không phải là vũ khí nặng nề. Có thể được cất kỹ trong rương như vậy, ta hy vọng bên trong chứa một tấm tàng bảo đồ.” Tư Vô Nhai nói như đùa.
“Tàng bảo đồ? Loại bảo đồ có thể tìm ra chiếc xương đặc thù của Bạch Dân ấy hả?” Ngữ khí Ngu Thượng Nhung tràn đầy nghi hoặc, nhưng trên mặt lại là vẻ xem thường.
“Xương của Bạch Dân chỉ là giả, nhưng bảo bối là thật, chẳng qua chưa có ai tìm được thôi. Trong cung vớt xác chết chìm mất mười năm mà không có kết quả, gần như đã có thể bài trừ khả năng chiếc xương đặc thù của Bạch Dân thật sự tồn tại.” Tư Vô Nhai nói.
Nói đến đây.
Ngu Thượng Nhung than nhẹ một tiếng. “Chỉ mong lục sư muội có thể vượt qua tâm kết này.”
“Không nhắc tới tỷ ấy thì hơn… chỉ sợ giờ phút này tỷ ấy đã không thể bảo vệ bản thân. Với thủ đoạn của sư phụ thì dữ nhiều lành ít.”
Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu, không tiếp tục nhắc tới chuyện của Diệp Thiên Tâm mà nhìn thoáng qua chiếc rương thần bí, lạnh nhạt nói:
“Đại sư huynh rất ít khi lộ diện, sợ là sư đệ không tìm được huynh ấy.”
“Thử một lần xem thế nào… Có lẽ cách nhìn của đại sư huynh cũng giống như chúng ta thì sao?” Tư Vô Nhai nói.
Ngu Thượng Nhung chỉ tay về hướng Thần Đô. “Đại sư huynh không có ở Bình Đô Sơn, hẳn đang ở Thần Đô.”
Tư Vô Nhai nghe vậy, lập tức giật mình. “Đại sư huynh vẫn luôn một mực bế quan tu luyện, rất nhiều công việc đều do bộ hạ của huynh ấy hoàn thành. Sao lần này lại tự mình chạy đến địa bàn của hoàng thất là Thần Đô chứ?”
“Ta không thích tác phong làm việc của đại sư huynh.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Ách…”
“Nên ta giết Trần Văn Kiệt.”
“Nhưng trước đó ta đã thông báo cho đại sư huynh và Trần Văn Kiệt biết. Kiếm của ta đặt ngang ở chỗ này, nếu người ta tự đưa cổ vào thì chỉ có thể đầu rơi máu chảy.” Ngu Thượng Nhung chậm rãi nói.
Tư Vô Nhai cũng không biết nên nói gì, đành thở dài. “Lập trường của huynh và đại sư huynh khác nhau, nên không thể nói ai đúng ai sai.”
“Thất sư đệ, từ xưa tới nay đệ đều là người có cái nhìn đại cục, đệ cảm thấy… đại sư huynh làm đúng hay không?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Chuyện này…”
Tư Vô Nhai ngừng một chút, rồi cười nói: “Đại sư huynh làm không đúng.”
Ngu Thượng Nhung hài lòng mỉm cười: “Thất sư đệ quả nhiên có ánh mắt độc đáo.”
Đúng lúc này !
Trên đường phố An Dương thành, từng đội binh mã lần lượt xuất hiện.
Cứ mỗi nhóm ba mươi đến năm mươi người sẽ có ba đến năm tên tu hành giả mặc hồng sắc trường bào ở giữa đội ngũ.
Ngu Thượng Nhung chỉ tay vào hàng binh mã dài dằng dặc trước mặt. “Đệ tính đúng rồi, Nguỵ Trác Ngôn đã phái người đi.”
Tư Vô Nhai chắp tay cười nói: “Tuy Ngu Thượng Nhung có bất đồng với một số người, nhưng dù sao bọn họ cũng là đám châu chấu được buộc cùng trên một sợi dây thừng. Huống hồ vẻ ngoài của Nguỵ Trác Ngôn lại xấu xí…”
“Xấu?”
“Không nhắc tới cũng được. Nói tóm lại, nước cờ này của Nguỵ Trác Ngôn rất thối.” Tư Vô Nhai cười nói.
“Thất sư đệ có ra tay không?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
Tư Vô Nhai lắc đầu. “Vẫn như trước đây, phải xem tình huống thế nào đã, lúc cần thiết mới ra quyết định. Nhị sư huynh… không phải huynh cũng thích như vậy sao?”
“Người hiểu ta chỉ có Vô Nhai sư đệ.” Ngu Thượng Nhung nói.
Đội quân bên dưới cứ chậm rãi đi trên đường phố, những tu hành giả mặc hồng sắc trường bào cùng với đội kỵ binh rời khỏi An Dương thành.
Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Nhị sư huynh, đệ phải đi một chuyến đến Thần Đô rồi.”
“Được.”
Ngu Thượng Nhung khoát tay nói. “Giúp ta chuyển lời tới huynh ấy, nói là chuyện của huynh ấy ta không muốn quản. Nhưng chuyện của ta, tốt nhất huynh ấy cũng đừng quản.”
“Ta nhất định sẽ chuyển lại đầy đủ lời huynh…”
Nói xong Tư Vô Nhai vung tay phải lên.
Chiếc rương thần bí bay theo sau Tư Vô Nhai rồi lách mình biến mất cùng hắn.
Ngu Thượng Nhung nhìn sang những thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn dưới đất, khẽ cau mày nói: “Thật xin lỗi, ta không có ý định giết các ngươi… Oan có đầu nợ có chủ, xin cáo từ.”
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, chân đạp hư không, nhãn nhã đi theo đoàn kỵ binh và tu hành giả mặc hồng sắc trường bào.
Cùng lúc đó.
Tư Vô Nhai đã trở lại phi liễn.
“Giáo chủ, vừa rồi chúng ta nhìn thấy Kiếm Ma tiền bối hình như đang đi về phía Kim Đình Sơn.”
“Không cần lo lắng, nhị sư huynh làm việc tự có phân tấc. Phải rồi, Kiếm Thánh La Sĩ Tam của Vân Thiên La tam tông có động tĩnh gì không?”
“Bẩm Giáo chủ, Kiếm Thánh La Sĩ Tam không hề có động tĩnh.”
“Nếu có tin tức phải kịp thời bẩm báo. Ta tin tưởng… nhị sư huynh chắc hẳn sẽ cực kỳ thích một đối thủ như vậy.”
“Cẩn tuân Giáo chủ dụ lệnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận