Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 224: Tẩu hoả nhập ma? (1)

Lực lượng bình chướng vẫn đang không ngừng hội tụ trên bầu trời Ma Thiên Các.
Đám đệ tử đứng xung quanh quan sát chẳng thể lý giải nổi.
“Hoa trưởng lão, kiến thức của ngươi rộng rãi, có biết chuyện gì đang xảy ra không?” Đoan Mộc Sinh chỉ tay về phía Ma Thiên Các.
Hoa Vô Đạo cau mày nói: “Trận nhãn xảy ra chuyện rồi!”
“Lần trước khi Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn đến quấy rối, sư phụ đã dùng năng lượng của mình để chữa trị trận nhãn… Theo lý thuyết thì trận nhãn đã hoàn toàn khôi phục rồi mà?” Đoan Mộc Sinh nói.
Nhắc tới Thiên Kiếm Môn.
Chu Kỷ Phong đứng một bên đỏ bừng mặt. Ngày hôm đó hắn cũng có mặt, hắn tận mắt nhìn thấy Lục Châu chữa trị trận pháp cho bình chướng.
Tiểu Diên Nhi chẳng có vẻ gì là lo lắng, nàng nói: “Đừng sợ đừng sợ, cho dù trận pháp không còn thì những tên danh môn chính đạo kia cũng không dám tới đây nữa đâu!”
Tuy là nói vậy, nhưng mọi người vẫn lo lắng không thôi.
Chiêu Nguyệt nói: “Sư phụ còn đang bế quan… cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.”
Đoan Mộc Sinh thở dài. “Đáng tiếc lão tứ không có ở đây, nếu không có thể bảo hắn nghĩ biện pháp rồi.”
Tuy Minh Thế Nhân chỉ là đứa khôn vặt, nhưng khả năng giải quyết vấn đề của hắn rất đáng nể.
Trong lúc mọi người đang nghị luận, vòng xoáy trên bầu trời càng lúc càng lớn.
Bình chướng chấn động!
Điều này có nghĩa là một phần năng lượng của bình chướng đã bị vòng xoáy hấp thu hết.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Hoa Vô Đạo nói: “Không thể cứ tiếp tục như vậy! Chuyện này nhất định phải bẩm báo với Các chủ.”
Đám người đều gật đầu.
Hoa Vô Đạo là người lớn tuổi nhất trong số họ, hắn bèn dẫn đầu đoàn người đi vào đại điện Ma Thiên Các.
Những người còn lại đều theo sát phía sau.
Phía sau đại điện là một hành lang tĩnh mịch, đi sâu vào trong sẽ tới căn mật mất.
Mật thất vẫn đang trong tình trạng đóng kín, trong đó được cách âm rất tốt, tiếng chấn động của bình chướng chẳng mảy may làm ảnh hưởng đến người tu luyện bên trong.
Mọi người đồng thời hành lễ.
“Các chủ.”
“Sư phụ.”
Trong mật thất vẫn cực kỳ yên lặng không có động tĩnh gì.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Sư phụ?” Đoan Mộc Sinh gọi lại lần nữa.
Đáng tiếc mật thất vẫn im thin thít.
Hoa Vô Đạo đứng trước cửa mật thất, truyền âm nói: “Hoa Vô Đạo có việc cầu kiến.”
Hắn dùng nguyên khí truyền âm đi, cho dù cách một cánh cửa đá thì người bên trong vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Nhưng mà…
Trong mật thất vẫn không có tiếng đáp lời.
“Chẳng lẽ sư phụ không ở trong đó?”
“Nếu không ở trong mật thất thì người đi nơi nào? Đông Các Tây Các Nam Các Bắc Các ngày nào cũng có người quét dọn kiểm tra… Hơn nữa sư phụ cũng chẳng cần phải rời đi lén lút như vậy.” Đoan Mộc Sinh nói.
Hoa Vô Đạo bình tĩnh nói: “Mọi người đừng gấp, để ta cảm giác một chút xem sao.”
Khi đạt đến cảnh giới nhất định, chỉ cần xung quanh có tồn tại sinh mệnh thì tu hành giả có thể dùng toàn lực để phát giác sự tồn tại của mục tiêu.
Trừ phi tu vi của đối phương vượt xa tu vi tu hành giả đó mới có thể ẩn tàng khí tức toàn thân…
Nhưng Hoa Vô Đạo là cường giả thất diệp, không ai thích hợp sử dụng cảm giác hơn hắn. Huống hồ sư phụ lão nhân gia người đang ở trong Ma Thiên Các, không cần thiết phải ẩn tàng khí tức.
Thế là…
Hoa Vô Đạo đặt một bàn tay lên cửa đá.
Nguyên khí rung động.
Khoảng cách gần như vậy đã đủ để hắn xác định bên trong mật thất có người hay không.
Hoa Vô Đạo nhắm mắt lại, vành tai khẽ nhúc nhích.
Nguyên khí ùa vào trong mật thất.
Bên trong phòng rất yên tĩnh và ôn hoà như thể không có người.
Hoa Vô Đạo tiếp tục cảm giác…
Lúc này, hắn cảm nhận được một cỗ năng lượng mãnh liệt trong phòng.
Trên nóc phòng mật thất, lực lượng hội tụ có hình dạng như chiếc phễu đang không ngừng rót vào người ngồi ở giữa phòng.
Hoa Vô Đạo mở to mắt, rút tay về!
“Hoa trưởng lão, tình hình thế nào rồi?” Đoan Mộc Sinh gấp gáp hỏi.
“Các chủ… có lẽ bị tẩu hoả nhập ma rồi!”
Tẩu hoả nhập ma?!
Đám người cả kinh!
Bế quan tu hành thường là để đột phá tu vi, nâng cao năng lực và tao nghệ cho tu hành giả.
Chính vì thế trong tu hành giới, người bị tẩu hoả nhập ma nhiều không kể xiết.
Từ “ma” này không phải ám chỉ “ma” trong ma đạo, mà là hiện tượng tu vi xảy ra vấn đề, hoặc công pháp tu luyện sai lầm khiến kinh mạch và đan điền khí hải đều bị thương tổn. Nhẹ thì bán thân bất toại, nặng thì bị phế tu vi mà chết!
“Chuyện này sao có thể xảy ra? Hoa trưởng lão, ông đừng nói bậy!” Tiểu Diên Nhi không tin.
Hoa Vô Đạo thành khẩn nói: “Khí tức và nguyên khí trong phòng ba động vô cùng hỗn loạn… Ta có thể cảm giác được năng lượng bình chướng thông qua trận nhãn hội tụ vào trong mật thất! Nếu các ngươi không tin thì tự mình đến cảm giác đi.”
Cảnh tượng trong mật thất đã quá rõ ràng.
Đoan Mộc Sinh là người đầu tiên bước tới để giác giác. Quả nhiên giống như lời Hoa Vô Đạo nói, nguyên khí trong mật thất đã hỗn loạn vô cùng… đây đích thực là dấu hiệu tẩu hoả nhập ma!
“Tam sư huynh mau nghĩ biện pháp đi! Tiếp tục như vậy không ổn đâu!” Chiêu Nguyệt vội vàng hối thúc.
Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu, hắn dán mắt nhìn qua khe cửa nhưng chẳng thấy được gì, chỉ có thể lắc đầu.
Hoa Vô Đạo thở dài nói: “Có hai biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
“Một là, chúng ta ra tay phá vỡ mật thất, toàn bộ liên thủ để ổn định lại nguyên khí hỗn loạn bên trong, có lẽ sẽ xuất hiện tình trạng nguyên khí phản phệ, chúng ta cùng nhau gánh chịu. Biện pháp thứ hai là không nhúng tay vào, người bị tẩu hoả nhập ma vẫn còn có chút hy vọng sống, trong quá trình tu luyện có khả năng nghịch chuyển đột phá tu vi, nhưng trường hợp này có xác suất thành công rất thấp.”
Hai sự lựa chọn bày ra trước mặt mọi người.
Tiểu Diên Nhi nói trước tiên: “Vậy còn chờ gì nữa, phá vỡ mật thất đi thôi! Tam sư huynh, nhanh nào!”
Hoa Vô Đạo gật gật đầu nói: “Đã thế thì chúng ta chọn biện pháp thứ nhất. Những người có tu vi dưới Nguyên Thần cảnh mau tránh ra xa!”
Khi nói ra hai biện pháp, Hoa Vô Đạo cũng đã có quyết định của chính mình.
Đoan Mộc Sinh gật đầu: “Ta đồng ý.”
Các nữ tu có tu vi thấp đều quay người đi ra thật ra. Bọn họ ở lại đây cũng chẳng làm nên chuyện gì mà còn có thể gây cản trở.
Nhưng Chiêu Nguyệt không rời đi, nàng nói: “Ta ở lại.”
Bọn họ hiểu rất rõ một điều, một khi sư phụ xảy ra chuyện thì kiếp nạn của Ma Thiên Các sẽ bắt đầu.
Cho dù là xuất phát từ lợi ích cá nhân hay lợi ích của Ma Thiên Các thì bọn họ đều phải đưa ra lựa chọn này.
Khi đám nữ tu rời đi, âm thanh chấn động của tầng bình chướng lại truyền vào.
Đồng nghĩa với việc nguồn năng lượng đang càng lúc càng ba động mãnh liệt.
Phạm Tu Văn và Phan Ly Thiên lẳng lặng quan sát tình hình.
Dường như chẳng có vẻ gì là sẽ nhúng tay.
Phạm Tu Văn nhìn cảnh tượng nguyên khí không ngừng hội tụ vào mật thất, hắn xem thường nói: “Xem ra đã nhiều năm như vậy mà hắn vẫn không từ bỏ việc truy cầu trường sinh…”
Phan Ly Thiên liếc mắt nhìn hắn: “Sinh lão bệnh tử là chân lý bất biến trong thiên hạ… Có một số người luôn muốn phá vỡ chân lý này. Cần gì chứ…”
“Lão già, ngươi nhìn thoáng được như thế thì sao không từ đây nhảy xuống chết luôn đi?” Phạm Tu Văn chỉ tay về phía vách núi.
“Tiểu tử, đừng có chấp nhặt với lão hủ. Lão hủ chẳng còn sống được mấy năm, mà ngươi đó, tuổi còn nhỏ, nhân sinh còn dài, chờ ngươi đến tuổi của lão hủ sẽ hiểu hết mấy chuyện này.” Phan Ly Thiên lên giọng dạy đời.
Thanh âm Phạm Tu Văn khàn khàn đầy vẻ khinh thường: “Khi bản toạ tung hoành thiên hạ, lão già ngươi chắc vẫn còn nằm trong bụng mẹ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận