Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1013

Lục Châu đột nhiên điều khiển Vị Danh hoá thành chuỳ. Được cương khí bao bọc, Vị Danh Chuỳ nặng như đá tảng đập vào Thương Long Thương.
Ầm! Tia lửa bắn ra tung toé, chói lọi vô cùng.
“Chuỳ hồng cấp?!”
Đám tu hành giả quan chiến dần dần chết lặng. Bọn hắn không cách nào biết được hai người này rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối.
Phiền Lung Ấn như cự tháp đánh tới, Lục Châu lập tức gọi ra pháp thân mang theo kim diễm chắn lại.
Kinh nghiệm chiến đấu của Dư Trần Thù cực kỳ phong phú, vừa nhìn thấy pháp thân của Lục Châu hắn đã cười nói: “Ta chờ chính là một khắc này!”
Phiền Lung Ấn đột ngột biến lớn đến ngàn lần, trở thành thiên la địa võng phủ đầy bầu trời như muốn bao trùm lên pháp thân.
Lục Châu khẽ nhíu mày. Sự cường đại của Dư Trần Thù đã vượt xa tưởng tượng của Lục Châu.
“Ngươi dám sử dụng lực lượng của Mệnh Cách sao?” Hai mắt Dư Trần Thù đỏ ngầu nhìn Lục Châu.
Quả thật, đổi lại là một thập diệp Nghiệp Hoả khác chắc chắn không thể là đối thủ của Dư Trần Thù. Không thể không thừa nhận, Dư Trần Thù mạnh hơn Diệp Chân rất nhiều. Chỉ là… hắn lại không thông minh bằng Diệp Chân.
“Ngu xuẩn!” Ánh mắt Lục Châu đột nhiên trở nên lăng lệ.
Vị Danh Chuỳ bay trở về lòng bàn tay hắn, một lần nữa biến thành Vị Danh Kiếm, hắc sắc phù văn như hắc long sáng lên du tẩu trên thân kiếm.
Ngay khoảnh khắc hắc sắc phù văn xuất hiện, Dư Trần Thù lập tức dựng đứng tóc gáy, da đầu tê rần, toàn thân cứng ngắc như bị ai tạt một gáo nước lạnh.
“Hắc sắc?!”
Vị Danh Kiếm toả ra ánh sáng, hắc sắc phù văn trộn lẫn với lực lượng phi phàm, một kiếm chém ra! Ầm!
Không ai biết đẳng cấp thật sự của Vị Danh Kiếm là gì, đặc biệt sau khi Lục Châu tấn thăng thập diệp. Cộng thêm lực tăng phúc của hắc sắc phù văn và thần thông Thiên thư, lúc này Vị Danh Kiếm đã vượt qua hồng cấp.
Rắc! Một tiếng giòn tan vang lên! Thương Long Thương bị chém gãy.
“Kiếm hồng cấp?” Đám tu hành giả lại kinh hô.
Lục Châu nhìn một phần hắc sắc phù văn đang tiêu tán trong gió, đây là cái giá phải trả để chém gãy Thương Long Thương, chỉ có thể tiếp nhận.
“Vũ khí này…” Dư Trần Thù ngơ ngác nhìn Vị Danh Kiếm.
Lục Châu lại huy kiếm, kiếm cương quét tới. Thương Long Thương sau khi bị gãy đôi đã mất đi ánh sáng biến thành phế phẩm. Dư Trần Thù chỉ có thể vứt bỏ vũ khí, không ngừng bộc phát cương khí đón đỡ, đồng thời lui về sau.
Hắn biết tuyệt đối không thể để hắc sắc phù văn chạm vào người.
Thấy Dư Trần Thù lùi lại, Lục Châu ném Vị Danh Kiếm ra.
Kiếm phân tứ đẳng, đẳng cấp cao nhất chính là vạn vật là kiếm, vô kiếm chi đạo.
Lục Châu nhắm mắt lại, cảm nhận vạn vật ở bốn phương tám hướng. Hắn có thể nhận ra bản chất của nguyên khí, nhận ra chân ý kiếm đạo.
Lục Châu mở mắt.
Kiếm cương xuất hiện đầy trời, nào cuồng phong, nào nguyên khí, nào giọt nước… toàn bộ đều bị biến thành kiếm cương hội tụ lại trên thân Vị Danh Kiếm.
Dư Trần Thù thầm hô một tiếng: “Không ổn!”
Hắn lại lần nữa lùi ra xa, cho đến khi chạm phải mặt đất dưới hạp cốc.
“Người này sao có thể khống chế nhiều kiếm cương đến vậy?!”
“Cao thủ kiếm đạo cửu diệp thông thường có thể khống chế bốn mươi ngàn đạo kiếm cương là cực hạn. Thập diệp thì giỏi lắm một trăm ngàn đạo. Vậy mà người này lại có thể khống chế đến mấy trăm ngàn đạo kiếm cương!!”
Sau khi lĩnh ngộ vạn vật đều là kiếm, Ngu Thượng Nhung đã đẩy số lượng kiếm cương cực hạn của cửu diệp lên sáu mươi ngàn đạo. Nếu nhìn thấy Lục Châu lúc này, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.
Kiếm cương hội tụ rồi chém mạnh xuống, toàn bộ kiếm cương chỉ có một mục tiêu duy nhất.
“A !” Dư Trần Thù phát ra tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng.
Vị Danh Kiếm mang theo mấy trăm ngàn đạo kiếm cương đâm thẳng vào lồng ngực Dư Trần Thù. Hắc sắc phù văn trên thân kiếm lập tức tan biến hết phân nửa.
Lục Châu đạp không bay lên, tung chưởng vỗ vào mặt đáy Phiền Lung Ấn. Thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí.
Phiền Lung Ấn không chịu nổi, lập tức thu nhỏ lại mấy lần rồi rơi xuống.
Sau hai chiêu vừa rồi, lực lượng phi phàm chỉ còn thừa lại một chút, tu vi thập diệp còn lại một phần ba.
Lục Châu bay lên trên Phiền Lung Ấn, giơ chân đạp xuống. Ầm! Phiền Lung Ấn rốt cuộc bị đánh lún vào trong bùn đất, không cách nào động đậy nữa.
Hơn ngàn tu hành giả xông tới quan sát khu vực trung tâm hạp cốc, từ xa nhìn lại, Dư Trần Thù đứng ngẩng đầu nhìn lên thiên không, giữa ngực xuất hiện một huyết động lớn, Vị Danh Kiếm đã đâm xuyên người hắn rồi ghim vào mặt đất sau lưng.
Lục Châu nhìn tư thế của Dư Trần Thù, trong lòng nảy sinh nghi hoặc. Bàn tay khẽ nhấc, Vị Danh Kiếm bay trở lại trong tay Lục Châu.
Vì muốn phá huỷ thân thể “đao thương bất nhập” của Dư Trần Thù, hắc sắc phù văn đã vơi đi phân nửa. Nhưng Lục Châu không tiếc, đồ là để dùng, sau này tiếp tục tìm kiếm bổ sung thêm là được.
Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra lần nữa. Lực lượng phi phàm yếu ớt giao hoà với kim quang bắn vào cơ thể Dư Trần Thù.
Khung xương Dư Trần Thù và cả con rối đều bị thủng một lỗ to giữa ngực.
“Chẳng lẽ đây là khôi nô?” Trong Thiên Luân hạp cốc, có người thất thanh hô lên.
“Khôi nô là cái gì?”
“Khôi nô là từ viết tắt của nô lệ khôi lỗi. Nô lệ khôi lỗi có thể chết thay chủ nhân, thông qua một bí pháp tu hành cổ xưa mà luyện thành. Lợi dụng bí pháp và phù chỉ, khôi nô cướp đoạt tinh huyết của trăm người, lấy đi thọ mệnh của bọn họ để hoà vào trong máu, thẩm thấu vào trong xương tuỷ, khắc hoạ lên da… Loại bí pháp này đã thất truyền từ rất lâu, không ngờ còn có người sử dụng!”
Chết thay chủ nhân? Bản thân khôi nô không có sinh mệnh, sao lại có thể ‘chết’? Đây chẳng phải là một loại nghịch lý khó có thể giải thích hay sao?
“Vậy phải làm sao mới giết được khôi nô?”
Người kia lắc đầu đáp: “Không biết. Thiên địa vạn vật tất có tương sinh tương khắc, không ai có thể thoát được. Ta từng đọc được thông tin về khôi nô trong một cổ tịch, nhưng trong đó không hề đề cập tới việc làm sao để giết chết khôi nô.”
Nghe vậy, đám tu hành giả bèn tiếp tục quan chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận