Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 295: Lão phu lấy quyền phục người

Ám khí được cương khí hùng hậu bao bọc đâm vào lòng bàn tay Lý Vân Triệu!
Không ngờ hắn lại dám dùng tay không bắt lấy ám khí!
Đối phương hiển nhiên đã xem nhẹ thủ đoạn của Lý Vân Triệu!
Tuy rằng hắn đã bị thương nhưng ám khí cỡ này hoàn toàn không đủ khả năng giết hắn.
Lý Vân Triệu quay đầu nhìn mọi người, ném ám khí trong tay đi rồi nói: “Đừng ngạc nhiên, chỉ là một số kẻ có ý đồ, nhìn ta không vừa mắt nên muốn diệt trừ. Loại sự tình này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía ám khí nằm dưới đất.
Có thể phát huy uy lực ám khí đến cỡ này thì không phải là tu hành giả thông thường.
Thần Đô Đại Viêm quả nhiên là ngoạ hổ tàng long.
Tố chất tâm lý của Lưu Bỉnh vượt xa người thường, hắn chỉ nhìn thoáng qua ám khí rồi cười nói: “Thích khách? Ít nhất cũng là Nguyên Thần cảnh nhất diệp… Thật thú vị.”
Lý Vân Triệu không ngừng nhìn quanh bốn phía hòng tìm ra vị trí của đối phương.
Hắn vừa cảnh giác tìm kiếm vừa nói: “Mạng của ta không hề đáng tiền, nếu Thái hậu không tin ta thì ta đã sớm chết, sao còn có thể sống đến lúc này?”
Quả nhiên, một đạo thân ảnh màu đen thấp thoáng hiện ra ở toà lầu đối diện.
Kẻ đó lao vụt ra khỏi cửa sổ rồi nhanh chóng chạy trốn.
Rõ ràng kẻ này đã theo dõi Lý Vân Triệu từ lâu.
Lý Vân Triệu tức giận đến mức giọng nói trở nên cao vút: “Con chuột nhắt này thật là đáng hận!”
Giọng hắn lanh lảnh lại phối hợp với lời mắng người có vẻ hơi quái dị, nhưng lại thể hiện rõ phẫn nộ trong lòng hắn.
Khi mọi người đều vô kế khả thi…
Lục Châu đột nhiên mở miệng gọi: “Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Bắt hắn lại.”
“Hì hì… đồ nhi tuân mệnh.”
Tiểu Diên Nhi lần đầu tiên được giao nhiệm vụ như vậy, nàng cực kỳ vui vẻ.
Sở dĩ Lục Châu giao việc này cho Tiểu Diên Nhi là vì nàng cực kỳ khắc chế loại chuột nhắt như thế.
Trên người nàng có rất nhiều bảo vật phòng thân, tuy tu vi chỉ mới nhất diệp nhưng đã đủ để nghiền ép đối phương có tu vi ngang cấp.
Tiểu Diên Nhi điểm nhẹ mũi chân phóng lên không trung, Phạm Thiên Lăng nở rộ như một dải hoa hồng.
Đạp Vân Ngoa thi triển Thất Tinh Thải Vân Bộ, quang mang màu xanh lam toả sáng trên bầu trời.
Soạt!
Thân ảnh Tiểu Diên Nhi biến mất.
Lý Vân Triệu kinh ngạc nuốt nước miếng.
Tuy hắn biết rõ nha đầu này yếu hơn mình nhưng trong lòng lại xuất hiện cảm giác bất lực.
Tần Quân và Hồng Phúc sinh sống ở Thần Đô đã lâu, gặp qua không ít cao thủ nhưng chưa từng nhìn thấy thiên tài bậc này.
Tuổi còn nhỏ mà lại có tu vi như thế. Đợi thêm một thời gian nữa thì thành tựu của nàng sẽ cao đến cỡ nào? Không thể lường được.
Trầm mặc một lát, Lưu Bỉnh mới tỉnh táo lại, vỗ tay nói: “Nghe đồn các đệ tử Ma Thiên Các đều là nhân tài xuất chúng, hôm nay được chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền! Bội phục, bội phục!”
“Ngươi nói nhiều lắm.” Lục Châu nói.
“Bản vương…” Lưu Bỉnh đột nhiên cảm thấy tự xưng bản vương trước mặt đại nhân vật có vẻ hơi ngạo mạn, bèn sửa lời: “Ta chỉ là muốn làm quen với lão tiên sinh mà thôi.”
“Làm quen?”
“Ta vừa trở về từ Nhung Tây, rất nhiều việc ở Thần Đô còn chưa hiểu rõ, ta thích nhất là kết giao bằng hữu… Lão tiên sinh có tu vi cao như thế, nếu không thể cùng uống chén rượu tâm tình chuyện nhân sinh thì thật là đáng tiếc.” Lưu Bỉnh nói.
“Thế nên… ngươi mới đến Thiên Kiếm Môn?” Lục Châu hờ hững nói.
Lưu Bỉnh giật mình, vội đáp: “Lão tiên sinh biết chuyện này? Tin tức của lão tiên sinh quả nhiên rất linh thông. Đúng là ta đã đến Thiên Kiếm Môn, đáng tiếc là Lạc Hành Không khư khư cố chấp nhất định phải bố trí lôi đài sinh tử… Rốt cuộc không được chết tử tế.”
“Ngươi biết chuyện ở Liên Hoa đài?”
“Cũng có nghe thấy… Nghe nói lão tiên sinh có tấm lòng nhân hậu nên đã cứu không ít tu hành giả, hiện nay ngoại giới đang đồn rằng lão tiên sinh là người đại thiện tâm đương thời, là Bồ Tát sống.” Lưu Bỉnh nói.
“Ngươi cảm thấy lão phu không phải là người thiện tâm?”
“Nào có nào có…”
Lưu Bỉnh liên tục khoát tay. “Hoàn toàn ngược lại, nếu lão tiên sinh không phải người đại thiện tâm thì trên đời này chẳng còn ai là thiện tâm nữa, đám tu hành giả kia cũng đã bỏ mạng ở Liên Hoa đài từ lâu rồi!”
Hắn cảm thấy cuộc đối thoại này không được ổn cho lắm.
Cơ lão ma chẳng dễ kết bạn chút nào! Mà lại còn rất dễ đắc tội lão!
Thật là ngoan độc.
Suýt tí nữa hắn đã lỡ mồm nói thành ‘ngài bức ép những tu hành giả này ra ngoài nói tốt cho mình’.
Tuy là hắn cảm thấy cách nói này càng đáng tin hơn nhưng lại không thể nói ra trước mặt Cơ lão ma nha!
Lưu Bỉnh có hơi hối hận vì đã đến đây.
Lúc này, Phạm Thiên Lăng đỏ rực đã xuất hiện trở lại trên bầu trời Kỳ Vương phủ.
Bay lượn như rồng bay phượng múa…
Thân ảnh Tiểu Diên Nhi thoắt ẩn thoát hiện do tốc độ đạt tới cực hạn tạo ra ảo giác.
Phạm Thiên Lăng xoay mấy vòng trên không trung rồi thu về quấn quanh người Tiểu Diên Nhi, thắt thành một chiếc nơ bướm bên hông nàng.
Vù!
Tay Tiểu Diên Nhi nắm cổ áo một tên tu hành giả mặc đồ đen, tung chân đá hắn một cước.
Phịch!
Tên thích khách rơi vào giữa sân viện Kỳ Vương phủ.
Toàn thân hắn run cầm cập, không dám động đậy.
[Ting ! bắt được một mục tiêu Nguyên Thần cảnh, ban thưởng 200 điểm công đức.].
Lý Vân Triệu nhìn thoáng qua tên thích khách, chợt kinh hãi than: “Khí hải đã bị phế. Đây là…”
Tiểu Diên Nhi chậm rãi hạ xuống.
Phạm Thiên Lăng quấn quanh hông, lại thêm Vân Thường Vũ Y khiến mọi người phải kinh ngạc mà nhìn.
Nha đầu rốt cuộc cũng trưởng thành.
Tiểu Diên Nhi chắp tay nói: “Sư phụ, đồ nhi thật uỷ khuất! Đồ nhi không có cố ý, là do hắn muốn bỏ chạy nên đồ nhi chỉ có thể một quyền đánh vỡ khí hải của hắn!”
Thật là hung dữ!
Dùng từ ngữ đáng sợ nói ra những lời khiến người khác phải nổi da gà.
Đây chính là đệ tử nhỏ nhất của Ma Thiên Các?
Lý Vân Triệu đành phải thừa nhận… hắn cần phải thăm dò lại thực lực Ma Thiên Các lần nữa, bỏ đi hết những nhận biết sai lầm trước đây về Ma Thiên Các.
Cho dù Cơ lão ma không trụ được… thì đám đồ đệ của hắn cũng đã trưởng thành!
Ai dám cam đoan chín tên đệ tử kia không trở thành “Cơ lão ma” thứ hai, thứ ba,.. thậm chí thứ chín?
Tần Quân nói: “Ta lại cảm thấy cửu tiên sinh xử lý rất xảo diệu! Đừng quên loại chuột nhắt này luôn rất giảo hoạt, chỉ có thể làm cách đó mới không xảy ra rủi ro.”
Lục Châu hài lòng gật đầu.
“Rất tốt.”
Đồ nhi đã tiến bộ, đây là chuyện tốt.
Tiểu Diên Nhi cười hì hì, trong lòng vui như hoa nở.
“Tạ ơn sư phụ đã khích lệ! Đồ nhi nhất định sẽ càng thêm cố gắng!”
Hình như có gì đó không đúng…
Lý Vân Triệu và tứ hoàng tử Lưu Bỉnh đứng một bên chỉ biết nghẹn lời.
Tiểu Diên Nhi đi đến bên cạnh tên thích khách, chống nạnh nói: “Nói đi, là ai sai khiến ngươi?”
Thích khách không nói một lời.
“Nếu ngươi không nói, ta sẽ mang ngươi về Ma Thiên Các để tam sư huynh… à không, tứ sư huynh của ta tra tấn ngươi. Tứ sư huynh có rất nhiều thủ đoạn tra tấn người khác đó…”
Hự hự!
Tên thích khách trợn trừng mắt, đầu ngoẹo sang một bên.
Lý Vân Triệu bước tới dò xét hơi thở của hắn rồi nói: “Chết rồi.”
“A? Chết rồi sao? Lá gan sao bé quá vậy!” Tiểu Diên Nhi hoảng hốt, ngơ ngác nhìn về phía sư phụ, sợ người trách cứ.
Lý Vân Triệu đáp: “Hắn cắn lưỡi tự sát, trong miệng cũng có giấu kịch độc. Loại người này quanh năm bước trên mũi đao, một khi rơi vào tay địch sẽ lập tức tự sát.”
Lục Châu lắc đầu thở dài.
Đáng tiếc.
Chẳng thà để Tiểu Diên Nhi trực tiếp giết hắn, ít nhất còn được ban thưởng điểm công đức…
Con mẹ nó rốt cuộc là hắn dạy dỗ sai lầm rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận