Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1601

Minh Thế Nhân không ngờ đối phương lại động thủ, lập tức gọi ra Ly Biệt Câu chuẩn bị kháng cự.
Khi ba tên phi kỵ muốn xông vào Triệu phủ, một thân ảnh mặc thanh bào dùng tốc độ còn khoa trương hơn xẹt ngang qua ba đạo thân ảnh.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Trong chớp mắt, ba tên phi kỵ dừng lại giữa không trung.
Đám người đều không kịp nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, chỉ có một số ít người tu vi cao mới nhận ra, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Người vừa xẹt ngang qua ba tên phi kỵ chính là nhị đệ tử Ma Thiên Các Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười thản nhiên, lòng bàn tay mở ra, Trường Sinh Kiếm như có ý thức, chủ động bay vào trong vỏ kiếm.
Vụt.
Ánh mắt của ba tên phi kỵ tràn ngập kinh hãi, cúi đầu nhìn xuống bộ khôi giáp trên cơ thể.
Răng rắc…
Khôi giáp nứt ra, tiên huyết từ kẽ nứt ồ ạt phun ra như suối, ba người đồng loạt rơi khỏi chiến mã.
Phì phì !
Chiến mã trở nên xao động, phát ra tiếng kêu khủng hoảng. Chín mươi bảy con chiến mã còn lại cũng phát ra âm thanh cộng minh xao động.
“Trí Văn Tử!” Trâu Bình tức giận gọi.
“Ta đến cứu bọn hắn!” Trí Văn Tử nói.
Hao tổn một Mệnh Cách không đáng sợ, nhưng nếu cứ thế mà mặc kệ, Mệnh Cách của bọn hắn sẽ bị đánh về không, cuối cùng thật sự tử vong.
Trí Văn Tử đánh ra ba đạo thanh quang chưởng ấn bay về phía ba người.
Gâu gâu gâu!
Thân hình Cùng Kỳ đột nhiên biến lớn lên gấp mấy lần, vọt về phía ba tên kỵ binh nằm dưới đất điên cuồng cắn xé.
Đám người nhìn mà mở rộng tầm mắt.
Chưởng ấn của Trí Văn Tử có năng lực trị liệu, nhưng không cách nào nhanh bằng tốc độ răng nanh của Cùng Kỳ.
Rốt cuộc răng nanh cũng nhả ra. Ba người máu thịt be bét bay ra ngoài.
Trâu Bình tức giận nói: “Súc sinh! Dám ra tay với người của ta!”
Trâu Bình rời khỏi chiến mã, toàn thân bao phủ bởi thanh cương rồi vọt xuống, trong tay cầm một đoản kiếm dùng thế như lôi đình đánh về phía Cùng Kỳ.
Minh Thế Nhân lập tức vung Ly Biệt Câu lên ngăn trở đoản kiếm.
Trâu Bình dường như đã dự liệu được, hư ảnh loé lên với tốc độ còn nhanh hơn cả đoản kiếm, vọt tới trước mặt Minh Thế Nhân đánh ra một chưởng.
Ầm!
Minh Thế Nhân vốn đã bị thương, một chưởng này đánh vào lồng ngực khiến hắn phun máu, toàn thân cong lại bay ra ngoài.
“Không bị hàng Mệnh Cách? Ta nhất định phải lấy được Mệnh Cách của ngươi!”
Hư ảnh Trâu Bình lại vọt tới. Khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn muốn ra tay với Minh Thế Nhân, Trâu Bình đột nhiên thay đổi phương hướng vọt về phía Cùng Kỳ.
Cương khí bắn ra, Cùng Kỳ bị đánh bay ra ngoài, lăn mấy vòng dưới mặt đất.
Đám người lùi lại, nhìn chằm chằm Trâu Bình như lâm đại địch.
Trâu Bình xoay người nhìn về phía Ngu Thượng Nhung lăng không trên cao, cười nói: “Ngươi xuống đây cho ta.”
Vù!
Một đại đao lóng lánh kim quang chém tới. Trâu Bình nghiêng người tránh, thanh đao đột nhiên cũng xoay chuyển tựa như có mắt.
Ầm!
Trâu Bình bộc phát cương khí, dùng hai tay đón đỡ đao cương, lui lại mấy bước.
Vu Chính Hải thu tay lại, Bích Ngọc Đao bay trở về. “Tu vi của ngươi không tệ.”
Trâu Bình nhìn Vu Chính Hải, hừ lạnh một tiếng: “Nếu đã là đồng bọn thì hôm nay một tên cũng đừng hòng thoát.”
Hắn vung tay lên, chín mươi bảy phi kỵ đồng loạt vọt vào Triệu phủ.
Trâu Bình không để ý đến Vu Chính Hải mà đạp đất phóng về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân đánh một chưởng xuống đất, thanh sắc thụ mộc sinh trưởng cực nhanh ngăn ở phía trước.
Trâu Bình không hề cố kỵ xông phá qua bức tường thành cây cối khiến bọn chúng hoá thành bã vụn, nhưng không còn thấy bóng dáng Minh Thế Nhân đâu nữa.
“Sư phụ, chính là bọn hắn!”
Nơi xa truyền đến giọng nói hậm hực của Tiểu Diên Nhi. Tiếng của nàng thanh thuý, nghe rất rõ ràng.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía nàng, rốt cuộc nhìn thấy Lục Châu tay chắp sau lưng đạp không đi tới, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đứng ở hai bên.
“Bái kiến Các chủ.” Đám người Ma Thiên Các lập tức khom người.
“Bái kiến sư phụ.”
Ầm!
Minh Thế Nhân từ dưới mặt đất ngoi đầu lên, cười đùa tí tửng nói: “A sư phụ, sao người lại đến đây?”
Lục Châu không rõ tình hình trước mắt là như thế nào, chỉ nghe Tiểu Diên Nhi nói có người từ bên ngoài đến, mang theo thi thể Tây Khất Thuật tới gây sự.
Hắn nhìn về phía Minh Thế Nhân khoé môi có vết máu tươi, khẽ lắc đầu.
Minh Thế Nhân gãi gãi đầu: “Đồ nhi học nghệ không tinh, khiến sư phụ thất vọng.”
Lục Châu tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy dưới đất có bốn bộ thi thể của Tây Khất Thuật và ba tên kỵ binh, còn có Cùng Kỳ nằm ở đằng xa đang không ngừng rên ăng ẳng.
Cùng Kỳ kêu rên như một đứa nhỏ đang uỷ khuất khóc lóc.
Triệu Dục vội vàng tiến lên, khom người nói: “Lão tiên sinh, sao ngài lại đến chỗ này?”
Lục Châu không để ý tới Triệu Dục mà lắc đầu nhìn về phía Trâu Bình, kẻ có thái độ ngạo mạn nhất ở đây, chỉ vào mặt hắn nói: “Ngươi tên là gì?”
Trâu Bình chưa bao giờ bị người chỉ mặt như vậy, cho dù là Tần Đế gặp hắn cũng mở miệng gọi một tiếng ‘ái khanh’. Chân nhân gặp hắn cũng nhún nhường ba phần.
Trâu Bình không đáp.
Lục Châu truy hỏi: “Là ngươi đả thương đồ nhi của lão phu?”
Trâu Bình rốt cuộc chỉ vào Minh Thế Nhân nói: “Hắn là đồ đệ của ngươi?”
“Tuổi trẻ không biết cách tôn trọng trưởng bối.” Lục Châu nhấc chưởng đánh tới, giữa năm ngón tay nở rộ kim quang mang theo bốn chữ Tuyệt Thánh Khí Trí, lực lượng Thiên Tướng như một con kim long bay vòng quanh tự ấn.
Chưởng ấn như núi thái sơn ập xuống. Trâu Bình biến sắc, lập tức dùng chưởng đón đỡ.
Oanh!
Thanh sắc chưởng ấn va chạm với kim chưởng, vốn cho rằng lực lượng sẽ bị triệt tiêu, nhưng không ngờ kim chưởng không chút kiêng nể, đột ngột mạnh lên gấp mấy phần!
“Không đúng!”
Trâu Bình vốn mang thái độ thản nhiên như không, nhưng khi thanh chưởng tiêu tán, hắn lập tức trở nên khẩn trương và kinh hãi.
Oanh!
Kim chưởng thế như chẻ tre đánh thẳng vào ngực Trâu Bình.
Chiến đấu kết thúc.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử theo bản năng lui về sau một bước.
Tự tin của bọn hắn đến từ Trâu Bình và đội quân thần kỳ. Trâu Bình là cường giả chỉ dưới cấp chân nhân, kinh nghiệm thực chiến của hắn phong phú không khác gì Vu Chính Hải hay Ngu Thượng Nhung, có thể nói trừ chân nhân ra hắn không sợ bất cứ ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận