Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 203: Đại sư huynh mau xuống đây (2)

Ngụy Trác Ngôn cũng thở phào một hơi…
Hắn chắp tay với Lục Châu, cung kính nói: “Đa tạ lão tiền bối.”
Hoàn toàn không còn khí thế và uy nghiêm của một đại tướng quân như trước.
Lý Cẩm Y cũng khom người: “Đa tạ lão tiền bối…”
Lục Châu nhìn Lý Cẩm Y, chợt hỏi: “Giang Ái Kiếm đâu?”
Lời này khiến Lý Cẩm Y sửng sốt.
Nàng chợt nhớ tới tiểu muội muội từng nhắc tới tên mình, nói rất rõ ràng rằng không ai được phép động đến nàng và Ngụy Trác Ngôn. Rõ ràng lão giả đã nhận ra thân phận của nàng.
Vậy nói dối cũng không còn ý nghĩa gì.
Lý Cẩm Y khom người nói: “Vân Tước Lâu.”
Minh Thế Nhân nhíu mày.
Cái tên Giang Ái Kiếm này… đã rời khỏi hoàng thất, giờ lại còn muốn đích thân sư phụ đến gặp hắn?
“Hắn ở Vân Tước Lâu làm gì?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Câu cá.”
“Câu cá?”
“Hắn nói hắn thích câu cá… Mấy ngày nay đều câu cá ở Vân Tước Lâu. Những chuyện khác thì tiểu nữ tử không biết.”
Lý Cẩm Y thành thật đáp.
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Vậy thì đến Vân Tước Lâu.”
Đường phố An Dương thành lúc này đã trống rỗng.
Lục Châu chắp tay rời đi.
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn thoáng qua Ngụy Trác Ngôn và đám binh sĩ: “Đừng nói các ngươi không giải quyết được đám phế vật này nha.”
Phế vật là chỉ đám loạn quân kia.
Khi đi ngang qua Lý Cẩm Y, Minh Thế Nhân dừng bước. “Suy nghĩ thử xem, có muốn gia nhập Ma Thiên Các không?”
Lý Cẩm Y khẽ khom người không đáp.
Minh Thế Nhân đành thôi, bước theo sư phụ.
Tiểu Diên Nhi không vội đi, nàng chào từ biệt người của Từ phủ rồi cũng đến bên cạnh Lý Cẩm Y nói: “Tỷ tỷ, nghe lời khuyên của ta, lập tức đoạn tuyệt quan hệ với tên Giang Ái Kiếm đi, hắn là kẻ đặc biệt không biết xấu hổ!”
“Ách… đa tạ tiểu muội muội, ta không có quan hệ gì với hắn cả.” Lý Cẩm Y gật đầu nói.
“Vậy thì tốt. Tạm biệt… À phải rồi, tỷ là người lạ đầu tiên khiến ta cảm thấy thuận mắt đó… hì hì…” Tiểu Diên Nhi chắp tay sau lưng nhảy chân sáo đi theo sư phụ.
Đoan Mộc Sinh dứt khoát hơn hẳn, chắp tay nói: “Cáo từ.”
Lý Cẩm Y nói nàng không có quan hệ gì với Giang Ái Kiếm, trừ Tiểu Diên Nhi ra thì chẳng ai thèm tin. Có thể khiến Giang Ái Kiếm mở miệng cầu xin cứu người thì mối quan hệ giữa hai người không hề cạn.
Đợi đám người Lục Châu rời đi hết, đám binh sĩ của Ngụy Trác Ngôn đều ngồi bệt xuống đất.
Chẳng biết từ lúc nào sống lưng bọn họ đã lạnh toát.
Bọn họ vốn đã bị đạo âm công kia làm chấn động đến mức không thể nhúc nhích, rồi lại tiếp xúc gần gũi với đám ma đầu Ma Thiên Các… tuy không bị đánh chết nhưng cũng bị hù chết.
Ngụy Trác Ngôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng to: “Đứng lên!”
Tiếng quát của hắn khiến tất cả mọi người giật nảy mình.
Không rõ tại sao hắn lại tức giận.
Ánh mắt Lý Cẩm Y trở nên hờ hững, nàng nhìn thẳng phía trước nói: “Chỉ có kẻ vô dụng mới phát tiết sự tức giận lên những người bên cạnh.”
Ngụy Trác Ngôn trầm mặc.
Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Ngươi biết Giang Ái Kiếm?”
“Biết.”
Trên mặt Ngụy Trác Ngôn biểu lộ vẻ mất tự nhiên.
“Là một trong tam đại Kiếm si, Giang Ái Kiếm xem kiếm như mạng, ái kiếm tận xương. Nghe nói phẩm chất và hành vi kẻ này bị người đời đánh giá rất kém cỏi.” Ngụy Trác Ngôn nói.
“Thì liên quan gì đến ngươi?”
“Đừng quên… cho dù là giả thì ta vẫn là thống soái tam quân.”
Ngụy Trác Ngôn tiến lên, nhìn về phía đám loạn quân và tu hành giả che mặt đã hỗn loạn không ra hình dáng.
Khí tức toàn thân hắn dường như càng trở nên tự tin, khẽ vung tay: “Kẻ phản loạn… Giết chết bất luận tội!”
Cùng lúc đó.
Tứ đại hộ pháp U Minh Giáo khống chế phi liễn nhanh chóng bay về Bình Đô Sơn.
Khi phi liễn bay đến bầu trời Bình Đô Sơn.
Một thân ảnh chợt xuất hiện phía trước phi liễn, hai tay chắp sau lưng, toàn thân đứng thẳng toát lên vẻ ngạo nghễ.
Tứ đại hộ pháp bước ra khom người: “Bái kiến Giáo chủ.”
“Việc ta giao làm thế nào rồi?”
Vu Chính Hải dường như rất quan tâm đến việc này.
Bởi vì từ trước đến giờ hắn chưa từng xuất động tứ đại hộ pháp cùng làm một sự kiện gì…
Thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương khom người nói: “Khởi bẩm Giáo chủ, quà tặng đã đưa… thuộc hạ cũng đã nhìn thấy lão tiền bối.”
“Ồ?”
“Thủ đoạn của lão tiền bối thông thiên, bốn người thuộc hạ liên thủ vẫn không phải là đối thủ.” Hoa Trọng Dương nói.
Vu Chính Hải nghe vậy, thanh âm lập tức trầm xuống: “Kể lại chi tiết toàn bộ sự việc, không được bỏ sót.”
Tứ đại hộ pháp không dám thất lễ.
Bọn họ chưa từng thấy Giáo chủ thận trọng đến như vậy.
Hoa Trọng Dương chắp tay kể lại từ việc bốn người bọn họ khống chế phi liễn tới An Dương thành, tới khi gặp loạn, ra tay rồi bị đại thần thông chỉ một chữ ‘Cút’ đánh lui, một chữ cũng không thiếu.
Nhất là một chiêu đại thần thông chữ ‘Cút’ kia tạo thành uy lực chấn động bức lui toàn bộ tu hành giả có mặt ở đó… cảnh tượng đáng sợ được mô tả sinh động như thật.
Nghe xong, Vu Chính Hải lẩm bẩm nói: “Âm công đại thần thông…”
Người am hiểu âm công có không ít.
Nhưng có thể phát huy âm công đến cảnh giới đại thần thông thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vu Chính Hải là đại đệ tử Ma Thiên Các, hắn tự nhận mình hiểu rõ sư phụ hơn bất luận kẻ nào.
Trong trí nhớ của hắn, sư phụ chưa bao giờ thi triển đại thần thông thuật nào liên quan đến âm công.
Vu Chính Hải đi qua đi lại, lâm vào trầm tư.
Hắn chợt nhớ tới tin tức lão thất đã cung cấp.
Chẳng lẽ… sư phụ lão nhân gia người thật sự đang tu hành pháp môn của các môn phái khác?
Nếu đổi lại là người khác hắn chắc chắn sẽ không tin tưởng người đó có thể tu luyện pháp môn khác tới cực hạn… Nhưng mà, người này là Cơ Thiên Đạo.
Cũng có thể là… sư phụ có một người bằng hữu?
“Các ngươi tin chắc người vừa gặp là sư phụ của ta?” Vu Chính Hải hỏi.
“Tuy chúng thuộc hạ đứng từ xa quan sát, chưa thể nhìn rõ ràng mặt của lão tiền bối, nhưng có thể xác định người đó chính là lão tiền bối.”
“Làm sao mà biết?”
“Chúng thuộc hạ đã thấy cửu tiên sinh mặc Vân Thường Vũ Y trên người…”
Vân Thường Vũ Y…
Vu Chính Hải không phải không tin tưởng con mắt của các tướng tài, chỉ là hắn không muốn bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.
Hắn khẽ gật đầu, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp: “Nhị sư đệ… bản toạ đúng là đã xem thường đệ.”
“Giáo chủ… khi chúng thuộc hạ đến An Dương thành không hề nhìn thấy nhị tiên sinh.”
“Nhị sư đệ luôn thích độc lai độc vãng…Với bản sự của các ngươi thì nhất định không được trêu chọc đến hắn.” Vu Chính Hải nói.
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.”
Nghĩ tới Ngu Thượng Nhung, Vu Chính Hải lắc đầu liên tục rồi khẽ thở dài.
Đại thủ toạ Thanh Long điện đột nhiên ý thức được không nên nói thêm về đề tài này, liền vội vàng khom người nói: “Cửu tiên sinh rất thích Đạp Vân Ngoa.”
“Thật sao?”
“Thuộc hạ không dám nói dối…” Khi Hoa Trọng Dương tặng quà, hắn tận mắt nhìn thấy vẻ mừng rỡ khó nén của Tiểu Diên Nhi.
Vu Chính Hải sang sảng cười: “Vân Thường Vũ Y chẳng qua chỉ là đồ phòng ngự… Tiểu sư muội thích Đạp Vân Ngoa hơn cũng là chuyện tất nhiên.”
“Giáo chủ anh minh.”
Tứ đại hộ pháp đồng thời khom người.
Vu Chính Hải lại hỏi: “Hiện tại bọn họ đang ở đâu?”
“Thuộc hạ không dám đi theo… Nhưng thuộc hạ đã nhận được manh mối do Thanh Long điện gửi tới… Thất tiên sinh đã chạy đến Vân Tước Lâu.” Hoa Trọng Dương nói.
Bạch Ngọc Thanh lên tiếng:
“Nghe nói Vân Tước Lâu có chín tầng, càng lên cao càng khó, mỗi tầng đều có đủ loại khảo nghiệm… Người nào lên được tầng chín sẽ đạt được một kiện bảo bối, không biết chuyện này là thật hay giả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận