Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1692

Hừng đông.
Ngoài lối vào địa cung truyền đến thanh âm, có sáu tu hành giả mặc bạch bào đang tuần tự tiến vào.
Người cầm đầu tóc mai điểm bạc, đưa mắt đánh giá mọi thứ xung quanh.
Thấy đám thịt nát trong hố sâu, lại thấy thi thể Trọng Minh Điểu bị đánh nát, trong mắt hắn bắn ra hàn quang.
“Là các ngươi thả Lăng Quang ra?” Người cầm đầu nghiêm nghị nói, ngữ khí tràn ngập tức giận.
“Là các ngươi giết Trọng Minh Điểu? Là các ngươi giết Dương Liên Sinh?”
Ba câu hỏi liên tục nhảy ra, Tư Vô Nhai khẽ lắc đầu, đến thật là nhanh.
Có lẽ… mệnh của ta hết rồi.
Tư Vô Nhai lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn: “Đúng vậy.”
“Rất tốt, mang bọn hắn đi!” Người cầm đầu hạ lệnh.
Vừa dứt lời, bên ngoài địa cung cũng truyền đến một tiếng gầm lớn:
“Là người nào thương tổn đồ nhi của lão phu?”
“Là người nào thương tổn bằng hữu của lão phu?”
Tiếng gầm càn quét toàn bộ Trọng Minh Sơn, vang vọng đến chân trời khiến Tư Vô Nhai, Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y chấn kinh ngẩng đầu nhìn về phía lối vào.
Một bóng người xuất hiện.
Trên thân hắn mặc trường bào xám, dáng vẻ oai hùng lãnh khốc, khí thế bức người. Hắn đứng ngay cửa vào địa cung, nghiêm nghị quan sát đám người.
Bên cạnh hắn là Bạch Trạch tắm trong khí tức điềm lành, nó dịu dàng ngoan ngoãn ngồi xổm xuống nhìn đám người.
Cả đêm qua Lục Châu vội vàng lên đường, tốc độ của những người khác không thể so với hắn nên bị bỏ xa ở phía sau.
Hắn không biết mình đã đến trễ hay đến sớm, hoặc là đến vừa lúc… Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt, Lục Châu biết mình đến trễ rồi.
Toàn thân Tư Vô Nhai đều là vết thương, Hoàng Thời Tiết bị trọng thương không thể ngồi dậy, mà trên mặt Lý Cẩm Y lại tràn đầy nước mắt.
Dưới đất bề bộn vết máu, phía bên kia có sáu người đang nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén.
Người cầm đầu đang rất tức giận, chỉ tay về phía Lục Châu nói: “Ngươi…”
Vù!
Một đạo chưởng ấn thẳng tắp bay tới. Thẻ Một Kích Chí Mạng vỡ vụn. Chưởng ấn lóng lánh kim quang hình chữ “Khuyết” ập vào ngực kẻ cầm đầu.
Đại Thành Nhược Khuyết.
Người kia lập tức bị đánh bay, đâm sầm vào vách tường địa cung tạo thành một hố sâu. Pháp thân, cương khí hộ thể, Tinh Bàn, vũ khí… đều chưa kịp xuất hiện!
“Dương chân nhân!”
Năm tên bạch bào tu hành giả còn lại vô cùng tức giận nhìn Lục Châu, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Người này chỉ dùng một chiêu đã đánh bay Dương trưởng lão, đến một cơ hội chống đỡ cũng không có.
Lục Châu đứng trên bậc thang, âm trầm nhìn đám người. “Lão phu hỏi lần nữa, là ai thương tổn đồ nhi của lão phu?”
Năm người kia lui lại đến chỗ Dương chân nhân, kéo hắn ra ngoài. Dương chân nhân kia ho khan kịch liệt một trận rồi ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Khôi nô mà hắn khổ tâm bồi dưỡng nhiều năm qua lại bị người ta diệt sát bằng một chiêu. Người này rốt cuộc là ai?
Hắn nuốt nước miếng, thu hồi vẻ ngạo mạn và thành kiến, cố nhịn lại sự khó chịu trong lòng mà nói:
“Hắn giết ngự thú sư Dương Liên Sinh, giết Trọng Minh Điểu. Đây là địa bàn của Trọng Minh tộc, các hạ không biết phân biệt phải trái một chút sao?”
Lục Châu không để ý đến hắn mà đi xuống bậc thang, tiến tới trước mặt Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai lập tức quỳ xuống nói: “Đồ nhi phạm sai lầm lớn, khiến Giang Ái Kiếm xảy ra chuyện… Cầu sư phụ nghiêm trị!”
Mí mắt Lục Châu nhảy lên. Hắn nhìn về phía Giang Ái Kiếm đã không còn khí tức, đan điền khí hải vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng đã nát. Muốn cứu sống hắn là chuyện xa vời.
Lục Châu vung tay áo!
Ầm!
Tư Vô Nhai bay ra ngoài, đâm sầm vào vách tường, hộc ra một ngụm máu.
Nhưng hắn không hề oán hận sư phụ một chút nào, ngược lại còn cảm thấy được giải thoát. Hắn lau đi vết máu bên khoé môi, tiếp tục quỳ xuống nói: “Cầu sư phụ nghiêm trị!”
“Ha ha… hoá ra các hạ là người thấu tình đạt lý, chuyện trước đó chỉ là hiểu lầm. Chỉ cần nghiêm trị đám người này, chuyện giữa chúng ta có thể xoá bỏ.” Dương chân nhân ẩn giấu phẫn nộ trong lòng, ngoài mặt bình thản nói.
Hắn vừa dứt lời, Lục Châu đột nhiên xoay người, không gian trước mặt Dương chân nhân trở nên vặn vẹo, thời gian như bất động.
Oanh!
Dương chân nhân bị đánh bay lần nữa, toàn thân va vào hố sâu ban nãy. Phốc ! Hắn phun ra một ngụm máu tươi. Vẫn như lúc nãy, không có chút lực chống cự nào.
Dương chân nhân phẫn nộ đến cực điểm, nhưng lại càng sợ hãi nhiều hơn. Nếu hắn đoán không lầm, người kia có cấp bậc đại chân nhân!
“Ngươi là… đại chân nhân?!”
Năm người còn lại sợ hãi co rụt lại, nhìn Lục Châu đầy cảnh giác như gặp phải đại địch.
Lục Châu lạnh lùng liếc nhìn bọn hắn: “Chuyện lão phu làm còn đến lượt các ngươi xen vào?”
Năm người kia đỡ Dương chân nhân ra, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi…”
Người này làm việc không như lẽ thường, tựa như bị bệnh thần kinh, đừng nên trêu chọc hắn thì tốt hơn!
“Đứng lại.” Lục Châu nói.
“Đại, đại chân nhân tiền bối có việc gì?”
“Lão phu cho phép các ngươi đi chưa?” Lục Châu cau mày nói.
Bọn hắn không biết, Lục Châu lúc này còn phẫn nộ hơn bọn hắn rất nhiều.
Toàn thân sáu người khẽ run lên, thụt lùi về sau.
Ánh mắt Lục Châu thâm thuý quay đầu đi về phía Tư Vô Nhai, nhìn chằm chằm vào đồ đệ: “Ngươi cũng biết sai rồi sao?”
Tư Vô Nhai quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích: “Đều do đồ nhi tự cho mình là đúng, đồ nhi không nên tự ý đến Trọng Minh Sơn!”
“Ngươi đã gặp Trọng Minh Điểu tại Bạch Tháp, rất rõ ràng thực lực của nó. Ngươi cho rằng nó từng giúp mình nên mới to gan đến Trọng Minh Sơn?” Lục Châu hỏi.
Tư Vô Nhai thê lương nói: “Mấy năm nay đồ nhi vẫn luôn mơ thấy một giấc mộng kỳ quái khiến đồ nhi ăn không ngon ngủ không yên…”
“Đồ hỗn trướng, còn dám xảo biện!”
Ầm! Tư Vô Nhai lại bị đánh bay.
Tư Vô Nhai nhẫn nhịn đau đớn trên người, không hề phản kháng. Hắn biết mọi lời xảo biện của mình đều trở nên tái nhợt vô lực trước sự thật tàn nhẫn.
Hắn biết sư phụ từng hỏi thẳng mình có chuyện gì giấu giếm người không, thời điểm đó hắn không quá chắc chắn nên không nói ra. Bây giờ nói tới đã không còn ích gì.
Tư Vô Nhai bỗng nhiên đứng lên nói: “Cầu sư phụ phạt nặng!”
“Ngươi đang uy hiếp vi sư?”
Lục Châu điều động nguyên khí, hàng ngàn hàng vạn bảo kiếm xung quanh đột nhiên phát ra âm thanh đinh đang cộng hưởng, hùng hồn có lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận