Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 630

Phù Ấn Kim Long vẫn tiếp tục tấn công!
Đến lúc này, từng chiêu của bọn họ đều là chiêu thức đoạt mệnh. Chỉ cần bất cẩn một chút là vạn kiếp bất phục.
Cổ Nhất Nhiên lăng không bay tới cùng Kim Long đánh ra mấy chưởng. Trong mắt Kim Long hiện lên mấy tự phù lớn.
Hoàng Thời Tiết cau mày chắp tay lại đón đỡ.
“Hoàng Thời Tiết, ngươi mắc lừa!”
Phù Ấn Kim Long đột nhiên một phân thành hai, chia thành hai hướng giáp công Hoàng Thời Tiết.
Ầm!
Khi song chưởng Hoàng Thời Tiết tách ra thì đã muộn, cương ấn trên hai tay còn chưa kịp vung ra đã bị Kim Long đánh trúng.
Hoàng Thời Tiết bị đánh bật ra, lảo đảo rơi xuống.
Cổ Nhất Nhiên hài lòng gật đầu, hai Phù Ấn Kim Long bay lượn xung quanh người hắn. “Hoàng đảo chủ, bản lãnh của ngươi chỉ có thế này?”
“Cổ Nhất Nhiên, Cơ huynh đã là cửu diệp, các ngươi cần gì phải chấp mê bất ngộ?” Hoàng Thời Tiết cố nén đau nhức khuyên nhủ.
“Lão thất phu, nếu không có nắm chắc thì bệ hạ đã chẳng tuỳ tiện tiến vào miệng cọp.”
“Lưu Qua cũng là cửu diệp?” Hoàng Thời Tiết kinh ngạc hỏi.
“Thế gian này không thể có cửu diệp, cũng không cho phép cửu diệp tồn tại. Những gì nên nói ta cũng đã nói, đã đến lúc tiễn ngươi lên đường!”
Cổ Nhất Nhiên không nói nhảm nữa, hai Phù Ấn Kim Long hợp lại làm một. Kim Long vần vũ bay đến trước mặt Hoàng Thời Tiết.
“Lão phu nào phải hạng người tham sống sợ chết!” Hoàng Thời Tiết bộc phát nguyên khí.
Khi Hoàng Thời Tiết định dốc toàn lực ngăn trở một kích này…
Vù!
Một thanh âm thâm thuý từ trên trời rơi xuống, thanh âm quá mức đặc thù đã thu hút lực chú ý của cả hai người.
Trên bầu trời, một thanh đao bằng ngọc bích xoay tròn rơi xuống, tốc độ kinh người, đao phong xoay tròn mang theo cương phong khác hẳn với những thanh đao khác.
Quan trọng nhất là, mục tiêu của thanh đao chính là Phù Ấn Kim Long.
Trước khi xảy ra va chạm, thanh đao kia đột nhiên bắn ra đao cương! Xoẹt! Phù Ấn Kim Long bị chém ra làm đôi, chỉ trong giây lát đã vỡ vụn như pha lê rồi tiêu tán giữa trời.
Lực lượng phản phệ của Phù Ấn Kim Long khiến Cổ Nhất Nhiên biến sắc, phải lui về sau hơn mười bước, chân giẫm mạnh xuống đại địa mới có thể miễn cưỡng ổn định thân hình.
Trong lòng Cổ Nhất Nhiên kinh hãi nhìn thanh đao trước mặt. Sau khi chém Phù Ấn Kim Long ra làm đôi, nó xoay tròn hai vòng rồi cắm xuống mặt đất.
Ánh nắng chiếu vào lưỡi đao sáng bóng tạo thành quang hoa rực rỡ. Nếu là người có ánh mắt đều sẽ biết thanh đao này rất bất phàm. Vũ khí thiên giai đều có thể phá cương khí, đó là đặc tính từ xưa tới nay. Còn như thanh đao này chém được Phù Ấn Kim Long thì khắp thiên hạ cũng chẳng được mấy thanh.
Mà người sở hữu thanh đao làm từ bích ngọc này, trong thiên hạ chỉ có một. Trong đầu hai người đồng thời hiện ra một cái tên là Vu Chính Hải.
Chỉ có đại đệ tử Ma Thiên Các, Giáo chủ U Minh Giáo, cao thủ bát diệp quét ngang tu hành giới Vu Chính Hải mới có thủ đoạn bậc này.
Trong lòng Cổ Nhất Nhiên lập tức hoảng hốt. Hắn không tự chủ ngẩng đầu nhìn lên thiên không.
Quả đúng như dự đoán, Vu Chính Hải mặc trường bào màu lam, tay chắp sau lưng đang từ từ hạ xuống.
Vu Chính Hải chạm đất, cương khí gợn sóng tản ra tứ phía, Bích Ngọc Đao cộng hưởng bay lên lượn vòng rồi trở lại trong tay hắn.
Cổ Nhất Nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
Cùng là bát diệp nhưng cũng phân cao thấp. Dù hắn là một trong bát đại thống lĩnh thì khi gặp phải Vu Chính Hải, khí thế và tu vi đều yếu hơn ba phần.
Cổ Nhất Nhiên không muốn giao thủ với cường địch như vậy, thậm chí còn không muốn nhìn thấy Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải chậm rãi nhìn về phía Cổ Nhất Nhiên, hờ hững nói: “Cổ Nhất Nhiên?”
“Vu… Vu Chính Hải?”
Vu Chính Hải đột nhiên vung tay đánh ra một chưởng. Cổ Nhất Nhiên vội vàng nâng tay đón đỡ, lui lại ba bước.
Vu Chính Hải lắc đầu. “Bát đại thống lĩnh?”
“Ngươi… ngươi…”
Vu Chính Hải lại chưởng tới. Chưởng ấn này khiến Cổ Nhất Nhiên phải dùng cả hai tay đỡ, toàn thân lùi ra sau năm bước.
Vu Chính Hải âm trầm nói: “Dám khiêu khích Ma Thiên Các?”
“Ta… ta…”
Lại thêm một chưởng. Lần này Cổ Nhất Nhiên mượn lực lui lại, chân đạp hư không quay đầu bỏ chạy.
Trốn!
Từ khi vừa thấy Vu Chính Hải, Cổ Nhất Nhiên đã biết mình không cách nào thắng được. Chỉ có chạy trốn mới là thượng sách, mới có thể giữ lại một mạng.
Hắn ra sức bay lên không trung, pháp thân bát diệp mang theo hạo nhiên cương khí.
“Vẫn chưa đánh xong, sao có thể rời đi?!”
Vu Chính Hải vung Bích Ngọc Đao. Bích Ngọc Đao bay ra theo hướng xoắn ốc, tốc độ hơn xa Cổ Nhất Nhiên. Bay được nửa đường, Bích Ngọc Đao mang theo cương khí biến lớn thành cánh quạt cối xay gió.
Đại Huyền Thiên Chương, Huyền Thiên Tinh Mang.
Cây cối trong phạm vi trăm mét đều bị chém nát. Huyền Thiên Tinh Mang chém mạnh vào pháp thân Cổ Nhất Nhiên khiến nó rách ra một đường.
Cổ Nhất Nhiên không thể không thu hồi pháp thân hạ xuống đất, sắc mặt kinh hãi nhìn Vu Chính Hải đầy đề phòng.
“Cổ mỗ không muốn đánh với ngươi!” Cổ Nhất Nhiên vừa lui lại vừa nói.
“Ngươi nói không đánh thì không đánh chắc?” Vu Chính Hải tay chắp sau lưng chậm rãi bước lại gần hắn.
Lời này thật sự rất buồn cười. Cổ Nhất Nhiên là một trong bát đại thống lĩnh, Vu Chính Hải là Giáo chủ U Minh Giáo, sau này nhất định sẽ tái ngộ ở Thần Đô. Vốn là địch nhân, gặp nhau sao có thể không đánh?
Cổ Nhất Nhiên cắn răng. “Ta thừa nhận tu vi ngươi cao hơn ta. Nhưng nếu ta liều chết một phen thì chưa chắc ngươi có quả ngon để ăn.”
Vu Chính Hải nhìn Cổ Nhất Nhiên như con sói đang nhìn miếng mồi ngon của mình. “Vậy thì thử xem.”
Vu Chính Hải vung tay. Bích Ngọc Đao lượn vòng bay ra. Đao Trấn Sơn Hà! Mấy đạo đao cương bay về phía Cổ Nhất Nhiên với quỹ đạo kỳ dị.
Cổ Nhất Nhiên không ngờ Vu Chính Hải nói đánh là đánh, hắn biến sắc chập tay lại, Hạo Nhiên Thiên Cương xuất hiện.
Nhưng đúng lúc này, thân ảnh Vu Chính Hải lại loé lên, sử dụng đại thần thông thuật nên tốc độ vượt xa Bích Ngọc Đao, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Cổ Nhất Nhiên đánh ra một chưởng.
Ầm!
Chưởng ấn đánh trúng lồng ngực Cổ Nhất Nhiên. Phốc !
Thân hình Cổ Nhất Nhiên trượt dài trên mặt đất, khí huyết dâng lên, hô hấp khó khăn. Hắn đâm sầm vào một thân cây mới dừng lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận