Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 463

Ngu Thượng Nhung thử cảm giác vị trí của Trường Sinh Kiếm rồi điều động nguyên khí…
Ông ông… Trường Sinh Kiếm rung động mấy lần rồi lại trở nên yên tĩnh.
“Vẫn chưa đủ.”
Ngu Thượng Nhung lại ngồi xếp bằng xuống. Về sau mỗi khi khai diệp thì độ khó lại tăng thêm một lần. Nhưng trước mắt Ngu Thượng Nhung vẫn chưa có biện khác pháp để nhanh chóng đề thăng tu vi.
Hiện tại chỉ có thể tiếp tục tu luyện trong cái giếng cạn này.
“Nhị sư huynh?”
Một giọng nói thanh thuý đột nhiên truyền tới, nghe rất xa xôi và nhỏ yếu xen lẫn với âm thanh của gió tuyết. Nếu không cẩn thận lắng nghe sẽ rất khó nhận ra.
Lỗ tai Ngu Thượng Nhung giật giật, hắn dùng nguyên khí truyền âm nói: “Lục sư muội?”
“Thật là nhị sư huynh?”
Bên ngoài Vu Hàm Sơn, gió tuyết vẫn ồ ạt như trước. Tuyết lớn đã vùi lấp cây cối trên cả dãy núi.
Diệp Thiên Tâm mặc một thân bạch y lăng không lơ lửng giữa trời. Giọng nói của Ngu Thượng Nhung bất ngờ mang theo nguyên khí truyền ra: “Lục sư muội, nơi này xa xôi vắng vẻ, sao muội lại đến được đây?”
Diệp Thiên Tâm vui mừng nhìn dãy Vu Hàm Sơn nói:
“Ta đang tìm kiếm Thừa Hoàng, đi khắp Đại Viêm, chạy từ Mạc Bắc đến Tây Bắc… Ta nghe một số người thuộc bộ lạc trên núi nói Vu Hàm Sơn ở đây. Lần trước nhị sư huynh bảo muốn đến Vu Hàm Sơn nên ta mới ghé sang xem sao… Không ngờ nhị sư huynh thật sự đang ở đây.”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Muội tìm được Thừa Hoàng chưa?”
“Nào có dễ dàng như vậy.” Diệp Thiên Tâm ủ rũ nói. “Nhị sư huynh, vừa rồi ta cảm nhận được nơi này có nguyên khí ba động, khí tức tương tự với lúc huynh chém giết Trương Viễn Sơn nhưng đã yếu đi nhiều. Chuyện gì đã xảy ra?”
Diệp Thiên Tâm dạo quanh Vu Hàm Sơn một vòng, đoán được Ngu Thượng Nhung đang ở trong hang núi này.
Nàng cảm thấy lúc này nhị sư huynh cũng nên ra đây rồi, nhưng sao vẫn không thấy bóng dáng.
“Ta trảm kim liên, cần phải khai diệp lại lần nữa.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
Diệp Thiên Tâm nghe vậy cả kinh. “Nhị sư huynh, huynh.. huynh trảm kim liên?”
“Kim liên đã bị vu thuật xâm nhiễm, không thể không trảm. Hiện tại xem ra… vẫn rất thuận lợi.” Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng nói.
“Ta cứu huynh ra!”
Diệp Thiên Tâm bộc phát năng lượng, nguyên khí tuôn ra như thuỷ triều tạo thành cương ấn đánh tới Vu Hàm Sơn.
Oanh!
Một chiêu Bích Hải Triều Sinh Quyết đã dọn đi một tảng đá lớn.
“Không cần đâu.” Ngu Thượng Nhung cất tiếng ngăn cản.
“Tại sao thế?”
“Ta phải khai diệp lại từ đầu trong Huân Hoa Mộ… ra ngoài sẽ không an toàn.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Quả thật là vậy. Trong tu hành giới, Ngu Thượng Nhung gây thù quá nhiều, mỗi một địch nhân đều rất cường đại. Nếu hắn ra ngoài thì sẽ rất nguy hiểm.
Chẳng bằng cứ ở lại đây, chậm rãi tu hành, chậm rãi khai diệp.
Một lần nữa bước lên đỉnh phong!
Diệp Thiên Tâm lắc đầu thở dài.
“Hiện tại cả tu hành giới đều đang đồn đại phương pháp trảm kim liên để tu hành, nhị sư huynh, huynh vội vàng quá!”
“Phương pháp trảm kim liên?” Ngu Thượng Nhung kỳ quái hỏi. “Ta không hề nói phương pháp này cho người khác biết, sao trảm kim liên lại thành phương pháp tu hành rồi?”
Thế là Diệp Thiên Tâm bèn kể lại phương pháp trảm kim liên vô cùng kỳ diệu giúp tu hành giả tu luyện lại một lần nữa.
Nghe được, Ngu Thượng Nhung sinh lòng kinh ngạc. “Trảm kim liên có thể tấn thăng cửu diệp?”
“Đúng vậy.” Diệp Thiên Tâm đáp.
“Ta đã trảm kim liên, nhưng chưa từng nói với ai rằng phương pháp này có thể tấn thăng cửu diệp… Sư muội hãy tin tưởng ta.”
Ngu Thượng Nhung nhớ lại một màn kim liên bị vu thuật ăn mòn, hắn đoán tu hành giả vu thuật cảm thấy hắn còn sống nên mới đưa ra phán đoán này, sau đó tung tin đồn truyền bá khắp nơi, lợi dụng phán đoán này để xem kẻ trảm kim liên có thể còn sống hay không.
“Nhị sư huynh, huynh thật sự không sao chứ?” Diệp Thiên Tâm rất nghi hoặc. Đáng tiếc nàng không được tận mắt nhìn thấy.
“Kể ra rất dài dòng, không nói tới thì hơn.”
Nhị sư huynh không muốn nói nàng cũng không tiện đòi hỏi. Hơn nữa nàng không có can đảm trảm kim liên của mình đâu!
“Được rồi…”
Ba ngày sau đó, Diệp Thiên Tâm đều ở lại Vu Hàm Sơn, thỉnh thoảng lại tâm sự trò chuyện với Ngu Thượng Nhung.
Tuy hiện tại tu vi Ngu Thượng Nhung không bằng Diệp Thiên Tâm nhưng kiến giải tu hành và tâm đắc của hắn vượt xa Diệp Thiên Tâm nhiều. Ba ngày này Diệp Thiên Tâm khiêm tốn học hỏi, nhận được lợi ích không nhỏ.
Đến sáng ngày thứ tư, Diệp Thiên Tâm mới cáo biệt Ngu Thượng Nhung, nàng định tiếp tục đi về phía tây.
Ngu Thượng Nhung nghe thấy Diệp Thiên Tâm muốn rời đi bèn vội nói:
“Lục sư muội, ta có một món đồ, phiền muội giúp ta đưa về Ma Thiên Các.”
Bàn tay Ngu Thượng Nhung khẽ nhấc, một đạo cương ấn đem Thiên Thư Khai Quyển rời khỏi miệng giếng, bay về phía ánh sáng trên đỉnh mộ.
Diệp Thiên Tâm cảm giác được nguyên khí rung động liền tung người nhảy lên, đạp không bay lên đỉnh Vu Hàm Sơn.
Cương ấn mang Thiên Thư Khai Quyển bay ra, Diệp Thiên Tâm nhanh như chớp bắt lấy Thiên Thư Khai Quyển, cương ấn tiêu tán.
Nàng không rời đi ngay mà hạ xuống lỗ hổng trên đỉnh Vu Hàm Sơn, truyền âm nói vọng vào: “Nhị sư huynh, đây là cái gì thế?”
Thanh âm nàng trở nên rất rõ ràng.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh mộ nơi truyền tới ánh sáng mơ hồ có thể cảm nhận được một bóng người đang di động.
“Đây là đồ của sư phụ.”
“Ta hiểu rồi… ta sẽ đưa đồ vật này đến Ma Thiên Các.” Diệp Thiên Tâm nói.
“Làm phiền muội rồi.”
“Nhị sư huynh đừng khách khí, mấy ngày nay đa tạ huynh đã chỉ điểm cho ta.” Diệp Thiên Tâm lăng không khom người.
Lần này Ngu Thượng Nhung không trả lời nàng mà chỉ nhắm mắt lại.
Sự xuất hiện của Diệp Thiên Tâm là một lời nhắc nhở đối với Ngu Thượng Nhung. Vu Hàm Sơn tuy là nơi vắng vẻ nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không có người. Khai diệp tạo ra ba động vẫn có thể dẫn cường giả đến đây.
Diệp Thiên Tâm cất kỹ Thiên Thư Khai Quyển, ngự không bay về phương nam… Nàng phải quay về Ma Thiên Các bàn giao lại đồ vật mới có thể tiếp tục đi về hướng tây.
Diệp Thiên Tâm một đường xuôi nam, bay liên tục một ngày một đêm, xuyên qua biết bao sông núi và gió tuyết mới có thể mơ hồ nhìn thấy thành trì của nhân loại.
Diệp Thiên Tâm ngừng lại, lơ lửng giữa không trung.
Mái tóc đen của nàng đã bị tuyết phủ trắng, bạch y và áo choàng trắng lẫn vào trong gió tuyết, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không nhận ra thân ảnh của nàng giữa bầu trời.
Nàng không tiếp tục phi hành mà đứng đó hồi lâu. Trước mặt là màu đen của thành trì, sau lưng là thế giới bị tuyết bao phủ trắng xoá. Nơi băng lãnh chưa chắc là đen, mà nơi ấm áp cũng chưa hẳn là trắng.
Thưởng thức cảnh tuyết một lúc lâu, Diệp Thiên Tâm mới điều động nguyên khí, thân ảnh nàng như sao băng vọt về phía thành trì của nhân loại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận