Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1593

Ngoại trừ bốn huynh đệ Khổng Văn, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ra thì những người còn lại trong Ma Thiên Các đều đi theo người hầu Triệu phủ đến đại sảnh.
Đến nơi, bọn hắn thấy có rất nhiều quan binh và tu hành giả đứng trong sân viện, tổng cộng có hơn trăm người.
“Thế trận không nhỏ.” Minh Thế Nhân cười nói.
Đám người không dừng lại mà trực tiếp tiến vào đại sảnh.
Vừa vào trong, bọn hắn nhìn thấy trên công đường có hai người thắt bím tóc, mặc khôi giáp, một người gầy một người béo, trên mặt bọn hắn có vẽ một đoá hoa màu đen, đuôi mắt vẽ rất đậm trông khá yêu mị.
Triệu Dục vội vàng đứng lên nghênh đón: “Lão tiên sinh đâu?”
Minh Thế Nhân nói: “Gia sư không rảnh quản chuyện của ngươi. Nói đi, có chuyện gì?”
Triệu Dục lúng túng nói: “Để ta giới thiệu một chút… Vị này là Trí Vũ Tử đại nhân, vị này là Trí Văn Tử đại nhân, đều đến từ trong cung.”
Một văn một võ, được đấy.
Minh Thế Nhân gật đầu, tuyệt không đáp lễ. Bởi vì đối phương ngồi đó với thái độ cao cao tại thượng khiến trong lòng hắn nảy sinh chán ghét, bèn qua loa nói:
“Ồ, không còn chuyện gì khác? Vậy ta đi trước.”
“Chờ một chút.” Trí Văn Tử mở miệng nói.
“Có việc gì thì nói nhanh đi. Bụng ta đang réo.” Minh Thế Nhân thúc giục.
Trí Văn Tử nói:
“Phụng ý chỉ của Tần Đế, ta đến đây điều tra vụ án Tây tướng quân bị giết. Tây Khất Thuật có một vị huynh đệ tên là Huyền Cao, trước khi xảy ra chuyện hắn từng đến Triệu phủ, có việc này không?”
Minh Thế Nhân nhìn thoáng qua Triệu Dục, không rõ trước đó hắn đã nói gì. Dù sao lúc Huyền Cao bị giết, Triệu Dục cũng có mặt ở đó.
“Chết rồi à? Ai giết?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Trí Văn Tử nhíu mày.
Triệu Dục cười nói: “Ta đã nói rồi, cái chết của Huyền Cao không liên quan gì đến chúng ta.”
Trí Văn Tử nhìn Minh Thế Nhân không rời mắt, tiếp tục hỏi: “Đêm hôm đó ngươi ở đâu?”
“Nói nhảm, ta ở Triệu phủ tắm rửa cũng phải báo cáo cho ngươi? Trước khi tắm rửa ta còn đi nặng nữa đó.” Minh Thế Nhân đáp.
Trí Văn Tử nói: “Đêm hôm Huyền Cao xảy ra chuyện, có người nghe được âm thanh đánh nhau kịch liệt. Ta đã phái người kiểm tra bốn phía, sàn nhà đá xanh tại Nam Uyển vừa mới sửa lại, có vết tích chiến đấu, việc này ngươi giải thích như thế nào?”
Triệu Dục vừa định nói chuyện, Trí Văn Tử đã chặn lại: “Ta đang hỏi hắn, không có hỏi ngươi. Triệu công tử xin hãy tự trọng.”
Thái độ ép hỏi của đối phương khiến Minh Thế Nhân chẳng có chút hảo cảm nào. “Sao ngươi không nói thẳng là ta giết Huyền Cao luôn đi, còn quanh co lòng vòng cái gì?”
“Ta có đủ lý do để hoài nghi ngươi.” Trí Văn Tử nói.
Hắn phất tay, đám tu hành giả bên ngoài lập tức bao vây đại sảnh và biệt uyển.
“Câm miệng!!” Triệu Dục đột nhiên nổi giận quát.
“Triệu công tử?”
“Ta luôn kính trọng hai vị đại nhân, nhưng các ngươi đang làm cái trò gì vậy? Đây là phủ của ta, ta lặp lại lần nữa, việc này chẳng liên quan gì đến bằng hữu của ta hết. Cút ra ngoài cho ta!” Triệu Dục nói.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử bị thái độ của Triệu Dục làm cho kinh ngạc. Triệu công tử luôn luôn nhu nhược, từ khi nào lại trở nên cường thế như vậy?
“Ngươi muốn chống lại ý chỉ của Tần Đế?” Trí Văn Tử cau mày nói.
“Tần Đế bảo ngươi đến điều tra hung thủ, không phải bảo ngươi không có chứng cứ mà đổ tội cho người khác!” Triệu Dục tức giận nói, “Chuyện này ta nhất định sẽ cáo trạng với Tần Đế!”
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử đứng lên, khom người hành lễ với Triệu Dục.
Trí Văn Tử nói: “Triệu công tử bớt giận, hôm nay hai huynh đệ ta đã vô lễ, xin cáo từ.”
Hắn vung tay lên, dẫn theo đám người rời đi.
Đi rất kiên quyết.
Đại sảnh khôi phục yên tĩnh. Minh Thế Nhân liếc mắt nhìn Triệu Dục:
“Thật là… Ai cũng có thể leo lên đầu ngươi giễu võ giương oai.”
Triệu Dục đỏ mặt tới mang tai, thở dài nói:
“Hai người này không đơn giản, bọn hắn là phụ tá đắc lực của Tần Đế. Rất nhiều chuyện đều do bọn hắn ra mặt xử lý. Có thể nói, nhìn thấy bọn hắn cũng giống như nhìn thấy Tần Đế.”
“Nhưng mà rốt cuộc nguôi cũng mạnh mẽ được một lần.” Minh Thế Nhân nói.
“Hầy, hai người này vốn là cao thủ Tấn Quốc. Sau khi Tấn Quốc diệt vong, bọn hắn trở thành thuộc hạ dưới trướng Tần Đế, tu vi và mưu lược đều sâu không lường được, được thế nhân gọi là Song Tử.”
“Bây giờ ngươi còn tin tưởng bọn hắn không?”
Triệu Dục ngồi phịch xuống ghế, thất vọng nói: “Ngươi nói đúng, trong cả cái Triệu phủ này chỉ có mình ta là đồ ngu.”
Dù rằng sự thật quá đỗi tàn nhẫn, nhưng hắn không thể không thanh tỉnh.
“Bây giờ biết rồi cũng không tính là muộn.” Minh Thế Nhân cười nói.
Ngu Thượng Nhung hỏi: “Tu vi của Song Tử thế nào?”
“Không rõ.” Triệu Dục lắc đầu suy đoán, “Hẳn là mạnh hơn Tây Khất Thuật không ít.”
Cùng lúc đó.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử rời khỏi Triệu phủ.
“Đại ca, có chắc chắn không?” Trí Vũ Tử hỏi.
“Ừm.” Trí Văn Tử gật đầu, “Người trẻ tuổi chính là hung thủ giết Huyền Cao và Tây Khất Thuật, người ôm kiếm là đồng lõa của hắn.”
“Vậy tại sao không trực tiếp bắt bọn hắn lại?” Trí Vũ Tử nghi hoặc hỏi.
“Có phát hiện mới.” Trí Văn Tử quay đầu nhìn về phía Triệu phủ, “Trên người bọn hắn có mùi của Tây Khất Thuật, cho dù có che giấu thế nào cũng không thể ẩn tàng. Hơn nữa trên thân người trẻ tuổi, ta còn ngửi được một mùi vị đặc thù.”
“Mùi vị gì?”
“Mạnh Minh Thị.”
Trí Vũ Tử kinh ngạc nói: “Là tên đại tướng quân Mạnh Minh Thị đã đánh bại Tấn Quốc trong trận chiến ở Hào Sơn?”
“Đúng vậy, mùi trên người hắn giống hệt mùi của Mạnh Minh Thị.”
“Đại ca, nếu huynh nói sớm, vừa nãy ta đã hạ lệnh bắt hết bọn hắn!” Trí Vũ Tử ảo não nói.
Trí Văn Tử lắc đầu: “Nếu bắt được thì còn đến lượt ngươi? Người ôm kiếm kia khí định thần nhàn, trấn định vô cùng. Người đeo đao khí tức hùng hậu, liên miên không dứt. Hai người này tuyệt không tầm thường, mà mấu chốt nhất là…”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Trên thân bọn hắn có chung một loại khí tức ba động, khí tức này trên thân người tuổi trẻ là mạnh nhất, hai người kia yếu hơn một chút. Loại ba động này vừa giống nhau nhưng lại có thể phân biệt rõ ràng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận