Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1977: Ngũ tinh thiên quan

Lục Châu lại lấy Thiên Cơ Thạch ra. “Vật này tên là Thiên Cơ Thạch, tu vi ngươi chậm hơn các đồng môn khá nhiều, có thể luyện hoá lực lượng bên trong nó.”
Tiểu Diên Nhi hâm mộ vô cùng, trong lòng có chút không cân bằng: “Sư phụ, đồ nhi cũng muốn.”
Lục Châu nói: “Chỉ có một khối Thiên Cơ Thạch thôi. Ngươi là sư tỷ, thiên phú lại hơn xa Hải Loa, nên nhường cho sư muội.”
Tiểu Diên Nhi chu môi, gật đầu nói: “Nha.”
Hải Loa cười nói: “Cửu sư tỷ thích thì cho tỷ nè.” Nàng đưa Thiên Cơ Thạch cho Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi lập tức xua tay: “Không muốn, vật này là của muội.”
“Ta đã có Thập Huyền Cầm rồi.”
“Vậy cũng không thể lấy đồ của muội được.” Tiểu Diên Nhi cự tuyệt.
Khụ khụ khụ… đạo đồng lại ho khan.
Tiểu Diên Nhi hồ nghi nhìn hắn: “Ngươi có ý kiến gì?”
Đạo đồng nói: “Không có, làm gì có ý kiến… Ta chỉ là buồn bực.”
“Ngươi buồn bực cái gì? Liên quan gì đến ngươi? Thật là…” Tiểu Diên Nhi lườm hắn.
“Ta buồn bực không hiểu vì sao lão tiên sinh lại thiên vị như vậy…” Đạo đồng lẩm bẩm một câu, giọng càng lúc càng nhỏ, “Nên công bằng nha, ai cũng có mới phải.”
Lục Châu nhíu mày. Lại còn dám hố lão phu?
Lục Châu đạm nhiên nói: “Hải Loa cầm Thiên Cơ Thạch đi. Nghe nói bên chỗ Thượng Chương còn có thứ tốt hơn, ngày khác vi sư lấy tới cho các ngươi.”
Tiểu Diên Nhi không có khúc mắc như Hải Loa, vừa nghe vậy đã vui vẻ nói: “Thật ạ?”
“Đương nhiên.”
“Tạ ơn sư phụ!”
Đạo đồng cám ơn.
Ta có một câu đê ma ma không biết có nên nói hay không?
Đúng lúc này, Lê Xuân đạo thánh xuất hiện bên ngoài đạo trường: “Lê Xuân cầu kiến Lục các chủ.”
“Có việc gì?”
“Đế quân thấy thánh hung xuất hiện ở phía đông nam, muốn mời Lục các chủ ra tay tương trợ.”
“Đã biết.” Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Trong lòng hắn có chút nghi hoặc. Với thực lực của đám người Huyền Dặc đế quân, Trương Hợp và Huyền Giáp Vệ, muốn bắt thánh hung bình thường cũng không khó. Nếu phải tìm viện binh thì xem ra con thánh hung này không đơn giản.
“Sư phụ, đồ nhi cũng muốn đi xem!” Tiểu Diên Nhi rối rít nói.
Lục Châu lắc đầu: “Các ngươi ở lại Huyền Dặc.”
Thấy Tiểu Diên Nhi vẫn còn muốn đi, biểu tình Lục Châu trở nên uy nghiêm, nàng đành cúi đầu “Vâng” một tiếng.
Lục Châu chỉ vào đạo đồng nói: “Ngươi đi cùng lão phu một chuyến.”
Đạo đồng chỉ vào mặt mình: “Ta?”
“Chính là ngươi.” Vừa nói Lục Châu vừa khoanh tay rời khỏi đạo trường.
Đạo đồng quay đầu nhìn Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, sau đó mới không tình nguyện theo sau Lục Châu.
Bản đế dù sao cũng là thượng vị giả, chưa từng có ai dám sai sử bản đế nha!
…Thôi, vì nữ nhi đành nhẫn nhịn.
Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu nghi hoặc: “Sư phụ làm sao thế? Tình nguyện mang theo một tên đạo đồng khờ khạo cũng không chịu mang theo chúng ta? Hừm.”
...
Lê Xuân đạo thánh thấy một tên đạo đồng đi theo Lục Châu bèn hỏi: “Bên người Lục các chủ sao lại nhiều thêm một vị đạo đồng rồi?”
Lục Châu liếc nhìn đạo đồng, không trả lời thẳng vào vấn đề: “Lớn tuổi rồi nên tìm một đạo đồng làm chút chuyện vặt.”
Lê Xuân thầm nghĩ, với thân phận của Lục các chủ, tìm một người hầu đi cùng cũng là bình thường, bèn nói: “Loại việc này Lục các chủ nên sớm nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngài an bài thoả đáng.”
Thượng Chương có thể nhìn ra thái độ của Lê Xuân rất cung kính. Xem ra sư phụ của hai nha đầu đúng là nhân vật khó lường.
“Dẫn đường đi.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Lê Xuân dẫn hai người bay vào phù văn thông đạo phía đông nam.
Thừa dịp rảnh rỗi đi trong thông đạo, đạo đồng hỏi: “Lão tiên sinh lĩnh ngộ đại đạo dưới vực sâu?”
Kết hợp với lời kể của Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, hắn đoán trăm năm qua Lục Châu vẫn luôn ở dưới vực sâu, sau đó đạt được kỳ ngộ.
Lục Châu thản nhiên đáp: “Trong vực sâu ẩn chứa bí mật, lão phu chỉ là may mắn lĩnh ngộ.”
“Bội phục, bội phục.” Đạo đồng chậm rãi nói, “Nghe nói đại địa lực lượng thâm ảo tối nghĩa, không phải là thứ nhân loại có thể lĩnh ngộ. Trên đời này có rất nhiều tu hành giả muốn giải khai bí ẩn đó nhưng đều bị phản phệ.”
Lê Xuân quay đầu lại nói: “Chậc, tiểu đạo đồng nhà ngươi cũng hiểu biết thật nhiều.”
“Chỉ biết một chút thôi.” Đạo đồng đáp.
“Ngươi nói không sai. Đại địa lực lượng vẫn luôn là một câu đố bí ẩn, Thánh Điện đã nghiên cứu rất nhiều nhưng cũng chỉ biết lực lượng dưới vực sâu có quan hệ với thiên địa ràng buộc, không cách nào xâm nhập vào. Một khi sơ sẩy là bị hút xuống đó, vạn kiếp bất phục. Đúng rồi… Lục các chủ, làm sao ngài ra được?” Lê Xuân hỏi.
Từ chuyện lần trước, Lê Xuân đã mơ hồ đoán được thân phận của Lục Châu nhưng vẫn cố ra vẻ phối hợp làm bộ như không biết.
Lục Châu không ngờ bọn hắn lại cứ níu lấy vấn đề này không thả, bèn thuận miệng nói: “Lão phu không biết. Nếu thật sự hiểu rõ thì lão phu còn ở lại đây làm gì?”
Có thời gian đến Thái Hư chơi, chẳng bằng ở lại vực sâu tiếp tục tu luyện.
Ông !
Quang mang biến mất, ba người xuất hiện trên không trung trống rỗng.
Trời xanh vạn dặm không một gợn mây, ánh mặt trời chiếu rọi ấm áp. Cảnh trí trong Thái Hư quá đẹp đẽ so với cửu liên.
Lê Xuân chỉ về phía một dãy sơn mạch: “Bay qua sơn mạch này là tới.”
Lục Châu gật đầu.
Lê Xuân quay đầu nhìn về phía đạo đồng, cười nói: “Tiểu bằng hữu, ca ca mang ngươi bay.”
Đạo đồng đầu đầy dấu hỏi chấm?
Hắn khẽ nhíu mày, biểu tình nghiêm túc mà thận trọng.
Lê Xuân nói: “Ngươi đúng là không có khiếu hài hước gì hết. Tự đuổi theo đi.”
Vù.
Lê Xuân bay về phía sơn mạch, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa. Lục Châu cũng mặc kệ đạo đồng, theo sau Lê Xuân.
Thấy hai người đã bay đi xa, đạo đồng mới thầm nhủ một tiếng: “Nhịn!”
Để che giấu thân phận, hắn phải cố ý giảm bớt tốc độ, kéo dài thời gian.
Bay qua dãy sơn mạch, Lục Châu nhìn thấy bầu trời bên này đã kéo đầy mây đen, tiếng sấm vang lên đinh tai nhức óc.
“Thái Hư rất ít thấy thời tiết xấu thế này, đây là loại thánh hung nào?” Lục Châu hỏi.
“Đế quân truyền tin nói là một trong ngũ tinh thiên quan, Hoàng Long.” Lê Xuân đáp.
“Hoàng Long?”
“Nó vốn cũng là thánh linh, lẽ ra đã có trong danh sách thiên chi tứ linh. Đáng tiếc Mạnh Chương và nó có xung đột, không thể đứng cạnh nhau. Hậu nhân đặt tên cho thiên chi tứ linh và Hoàng Long là ngũ tinh thiên quan.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận