Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 217: Lão ăn mày vô danh

Nói đến đây.
Vu Chính Hải bỗng nghĩ đến chuyện gì, trầm giọng nói: “Người đâu.”
“Có thuộc hạ.”
“Truyền mệnh lệnh của ta, trong cuộc nổi loạn ở An Dương thành, phàm là kẻ nào quấy rối đến Từ gia đều phải bị xử trí theo quy củ của U Minh Giáo.”
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ!”
Tư Vô Nhai cười nói: “Tiểu sư muội được đại sư huynh chiếu cố như vậy đúng là phúc phần của muội ấy.”
Vu Chính Hải cười một tiếng. “Tiểu sư muội tu vi không cao nhưng lại dám động thủ với nhị sư đệ, chỉ xét về phần dũng khí này đã đáng để khen ngợi!”
“Đại sư huynh nói có lý.”
Ngay lúc hai người không ngừng bợ đít khen ngợi nhau thì bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm: “Đại thủ toạ Thanh Long điện cầu kiến.”
“Cho hắn vào.”
Không bao lâu sau, đại thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương bước vào đại điện U Minh Giáo.
Thấy Tư Vô Nhai đang ngồi trong đại điện, hắn khẽ chắp tay chào Tư Vô Nhai rồi bẩm báo với Vu Chính Hải: “Giáo chủ, sự tình ở An Dương thành đã điều tra rõ.”
“Nói đi.”
“Kẻ giả mạo U Minh Giáo chính là Môn chủ Tịnh Minh Đạo Mạc Khí.”
Nghe được tin tức này, Tư Vô Nhai đứng lên.
Dường như hắn không hề bất ngờ khi nghe tin tức này mà còn nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Vu Chính Hải cũng thế.
Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Chúc mừng đại sư huynh… đây chính là cơ hội trời cho.”
Vu Chính Hải trầm giọng nói:
“Truyền lệnh xuống, trong vòng một tháng phải đánh hạ Tịnh Minh Đạo.”
Hoa Trọng Dương nghe vậy liền vui mừng nói: “Tuân mệnh! Chúng ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của Giáo chủ, trong vòng một tháng sẽ hạ được Tịnh Minh Đạo.”
Tư Vô Nhai cười nói:
“Môn chủ Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo đã bị trọng thương… cao thủ Tịnh Minh Đạo là Phan Ly Thiên không biết tung tích, hiện tại nơi đó chỉ còn lại một tên cao thủ thất diệp Du Hồng Y. Với bản sự của tứ đại hộ pháp thì việc đánh hạ Tịnh Minh Đạo hoàn toàn là việc nằm trong tầm tay.”
Vu Chính Hải đã đợi cơ hội này từ lâu.
Với thực lực trước đó của U Minh Giáo cũng có thể miễn cưỡng nuốt được Tịnh Minh Đạo, nhưng sẽ phải trả giá lớn.
Vu Chính Hải không phải là người lỗ mãng nên mới có thể chờ được đến ngày hôm nay.
Hắn chợt nói: “Thật ra… ta cũng hy vọng Phan Ly Thiên có thể xuất hiện.”
Không ai biết Phan Ly Thiên đang ở đâu.
Người đời đồn đại Phan Ly Thiên là người cùng thời với hắc kỵ Phạm Tu Văn, sau này chẳng biết tại sao lại rời khỏi Tịnh Minh Đạo đi chu du khắp nơi. Từng có người thấy Phan Ly Thiên xuất hiện ở Mê Vụ Chi Hải, cũng có người thấy hắn đi qua Nhung Bắc…
Phan Ly Thiên chính là cao thủ lớn tuổi nhất ở Tịnh Minh Đạo.
Vu Chính Hải từ khi tung hoành thiên hạ đến nay vẫn luôn muốn có đối thủ đánh ngang tay, chẳng hạn như sư đệ Ngu Thượng Nhung… Vì thế hắn rất hy vọng Phan Ly Thiên là một đối thủ hợp cách.
Đương nhiên là vẫn phải loại trừ sư phụ ra nha!
Vào lúc này.
Lục Châu không ở lại An Dương thành mà để Tiểu Diên Nhi về cáo biệt Từ gia, rồi hai người quay về Ma Thiên Các.
An Dương thành đã loạn, sau này Từ phủ sẽ di dời đi đâu thì… chẳng ai biết được.
Khi quay về Ma Thiên Các thì đã là buổi chiều.
Lục Châu không có thời gian rảnh để xử lý những chuyện vặt vãnh trong Ma Thiên Các, hắn trực tiếp trở về mật thất để lĩnh hội Thiên thư.
Khi ở thành An Dương, hắn đã hao phí hết tất cả lực lượng phi phàm.
Thế nên bây giờ Lục Châu quyết định bế quan để lĩnh hội Thiên thư.
Trong mật thất.
Lục Châu kiểm tra lại giao diện Hệ thống, hắn đang có 14.170 điểm công đức.
Nếu không phải lúc ở An Dương thành Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đã đánh giết bốn tên giả mạo thì xem như chuyến đi này hoàn toàn chịu lỗ.
Dùng một tấm thẻ Lôi Cương cuối cùng để đánh vỡ phi liễn, hiện tại hắn không còn tấm nào.
Phải mua thẻ đạo cụ trữ sẵn mới được!
Lỡ như sau khi hắn lĩnh hội Thiên thư xong giá lại tăng thì bệnh thiếu máu của hắn sẽ ngày càng trầm trọng.
Lục Châu mở giao diện Thương thành ra, mua ba tấm thẻ Một Kích Chí Mạng tốn 3.000 điểm… Quả nhiên thẻ Một Kích Chí Mạng đã lên giá 1.000 điểm một tấm. Nói cách khác, từ bây giờ dùng thẻ để giết tu hành giả tứ diệp trở xuống là không còn có lời.
Hắn lại mua ba tấm Miễn Dịch Sát Thương tốn mất 1.800 điểm. Thẻ này sử dụng ít nên tạm thời chưa bị tăng giá.
Lục Châu cũng mua ba tấm Lồng Giam Trói Buộc giá 1.800 điểm, giá thẻ này đã tăng lên thành 600 điểm một tấm.
Điều kỳ quái là… tốc độ tăng chẳng có chút quy luật nào.
Xác suất của Lồng Giam Trói Buộc hơi thấp, theo lý thuyết thì dùng ba tấm mới có khả năng kích hoạt tính năng trói buộc.
Lục Châu nhìn thẻ Lôi Cương một chút rồi lắc đầu. Hắn không định mua thêm thẻ Lôi Cương.
Lục Châu lại mua thêm ba tấm Tuyệt Địa Liệu Thương hết 1.500 điểm… Giá cả không tăng.
Sau khi mua thẻ đạo cụ xong, Lục Châu xem lại giao diện Hệ thống. Hắn còn 6.970 điểm công đức.
Với số điểm này mà muốn mua pháp thân Bát Pháp Vận Thông giá hai mươi ngàn thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Thẻ đạo cụ: 4 thẻ Một Kích Chí Mạng, 4 thẻ Miễn Dịch Sát Thương, 7 thẻ bị động Đỡ Đòn Chí Mạng, 4 thẻ Lồng Giam Trói Buộc, 2 thẻ Luyện Hóa Phù, 1 Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo, Bạch Trạch, Bệ Ngạn, 7 phần của Bích Lạc tàn phiến, 3 Tuyệt Địa Liệu Thương.
Thật là dễ chịu.
Có đống thẻ này trong tay, ít nhất trong khoảng thời gian này Lục Châu không cần lo sợ có kẻ nào uy hiếp được hắn, cũng không cần lo lắng giá thẻ đạo cụ lại tăng.
Lục Châu đóng giao diện Hệ thống lại, vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Chớp mắt đã qua hai ngày.
Dưới chân núi Kim Đình Sơn.
Một lão đầu ăn mặc tơi tả như ăn mày, trên ngực đeo một cái hồ lô đựng rượu, dáng vẻ xiêu vẹo ngã trái ngã phải đi về phía bình chướng Kim Đình Sơn.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bình chướng trước mặt, ngây ngô cười ha ha, vừa nấc cụt vừa nói: “Thật… thật… là sáng…”
Lão đầu xiêu vẹo đi đến nơi cách bình chướng khoảng chừng mấy chục mét.
“A, cô nương… tại sao lại… hức… lại quỳ gối ở đây?” Lão đầu lại ngây ngô cười hắc hắc. Lão cầm bầu rượu lên uống ừng ực ừng ực mấy ngụm rồi ợ một cái rõ to.
Cô nương này không phải ai xa lạ mà chính là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, Hoa Nguyệt Hành.
Hoa Nguyệt Hành ngẩng đầu nhìn lão, mặt không biểu cảm nói: “Lão đầu, nơi này không phải chỗ để xin cơm đâu… Đây là Ma Thiên Các, muốn giữ mạng thì mau rời khỏi đây.”
Lão ăn mày nghe vậy liền bật cười ha hả: “Đây là… Ma Thiên Các? Vậy còn ngươi… sao ngươi không sợ?...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận