Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 98: Chân tướng?

Trong đống xương cốt này có một phần giống với loại xương hắn đã từng nhìn thấy trong căn viện cũ nát, còn lại đều là xương cốt bình thường.
Ngư Long thôn bị đồ sát, cho dù toàn bộ ba trăm năm mươi bốn nhân khẩu của toàn thôn đều đặt ở đây thì cũng không thể tạo thành một ngọn núi xương như vậy.
Vả lại bọn họ đã vớt liên tục mười năm còn chưa xong, chưa kể còn có những xác chết đã bị nước cuốn đi mất… Đống xương như núi này đâu chỉ là xương của vài trăm người, đâu chỉ có Bạch Dân.
Đinh Phồn Thu sắc mặt đạm mạc, như thể đã nhìn người chết đến quen mắt.
Vừa tiến vào nhà kho, hắn chỉ giơ tay che đi miệng mũi rồi phân phó đệ tử: “Lục soát.”
“Vâng.”
Ba tên đệ tử tung người nhảy vào đống rương chồng chất, bắt đầu tìm kiếm.
Thấy thế Lục Châu càng thêm nghi ngờ… bọn hắn đang tìm cái gì?
Còn chưa mở lời hỏi, Đinh Phồn Thu đã nghiêng người nói: “Đây là xương cốt của dị tộc.”
“Dị tộc?”
“Thiên hạ Đại Viêm sao có thể để cho dị tộc cư trú… Đại Viêm tạo dựng ra một thời kỳ thái bình thịnh thế suốt mấy ngàn năm nay, luôn có dị tộc ngo ngoe muốn động. Độ Thiên Giang nhất định đã trải qua cơn gió tanh mưu máu.” Đinh Phồn Thu thản nhiên nói.
Lục Châu hỏi ngược lại: “Tất cả đều là dị tộc?”
Đinh Phồn Thu liếc mắt nhìn Lục Châu, phát ra tiếng cười trầm thấp xen lẫn một chút châm chọc. “Chỉ là cái cớ của người trong cung thôi.”
Tiểu Diên Nhi thò đầu ra hỏi: “Các người đang tìm thứ gì vậy?”
“Một đoạn xương… một đoạn xương vô cùng đặc biệt…” Đinh Phồn Thu trả lời.
“Xương gì mà đặc biệt?” Tiểu Diên Nhi nổi lòng hiếu kỳ.
Đinh Phồn Thu không trả lời ngay câu hỏi của Tiểu Diên Nhi mà chỉ nói: “Nha đầu, nếu ngươi bái bản toạ làm sư phụ, bản toạ nguyện đem sở học cả đời dốc sức truyền thụ cho ngươi.”
Tiểu Diên Nhi nhíu mày trợn mắt nhìn Đinh Phồn Thu: “Ngươi á?”
“Thế gian này có rất nhiều người muốn bái nhập vào Ma Thiên Các mà không có cơ hội… Ngươi cần phải hiểu rõ, cửu đại đệ tử dưới trướng bản toạ, người nào không phải là cường giả danh chấn một phương?”
“Nàng ta không phải kìa…” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía nữ hài đang mở rương ở đằng xa, nàng ta nhìn có vẻ nhỏ tuổi nhưng thật ra là một tu hành giả trưởng thành có gương mặt trẻ con.
Đinh Phồn Thu nhất thời nghẹn lời.
Thấy Đinh Phồn Thu đã lộ đuôi cáo, Lục Châu cũng chẳng thấy bất ngờ. “Chỉ sợ ngươi dạy không nổi.”
Đinh Phồn Thu xem thường, chắp tay sau lưng nói: “Trong thiên hạ này không có người nào bản toạ dạy không nổi.”
Lục Châu lười cãi nhau với hắn.
Mục đích của lão phu khi tới đây là để điều tra chân tướng việc Ngư Long thôn bị đồ sát.
Đinh Phồn Thu giả mạo lão phu để trang bức, tạm thời không tính toán với hắn. Trên suốt đoạn đường đi, Đinh Phồn Thu cũng có phát huy một chút giá trị của mình.
Nhưng mà…
Điều khiến Lục Châu nghi ngờ là Đinh Phồn Thu chỉ mang theo ba tên đệ tử đã có thể tạo dựng mối quan hệ với người ở đây, làm giao dịch suốt một thời gian dài. Vậy mục đích của hắn là gì?
Chỗ dựa sau lưng hắn là ai?
Sau khi tìm kiếm một phen, ba tên đệ tử quay lại.
Toàn bộ kho hàng hỗn độn vô cùng, hầu hết rương trong kho đều đã bị đổ nhào.
Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Nữ đệ tử nói: “Sư phụ, không có phát hiện được.”
Hai tên đệ tử còn lại cũng lắc đầu.
Đinh Phồn Thu nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Còn nhà kho khác không?”
Ba tên đệ tử lại lắc đầu lần nữa.
Nhà kho này vốn đã rất lớn, nó chứa nhiều xương cốt như vậy mà vẫn còn khá nhiều không gian trống.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn mặt trời. Trời đã về chiều.
Hắn nhìn về phía giao diện nhiệm vụ của Hệ thống.
Ngay lúc đoàn người chuẩn bị rời khỏi nhà kho…
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hoàn toàn không phải là của một người.
“Có mai phục.”
Đinh Phồn Thu không thèm nhìn, chỉ lạnh lùng nói: “Giết.”
“Vâng.”
Ba tên đệ tử xông ra khỏi nhà kho, bắt đầu đại khai sát giới.
Người vừa đến là một đám binh sĩ, sao có thể là đối thủ của tu hành giả.
Lục Châu nhớ tới khi Minh Thế Nhân đến đây điều tra đã gặp phải cạm bẫy vu thuật… Nơi quan trọng như vậy hẳn sẽ không chỉ có mỗi loại phòng ngự yếu ớt như thế này.
“Lão phu rất hiếu kỳ…” Lục Châu đột nhiên mở miệng nói.
“Hử?”
“Đoạn xương cốt đặc thù đó… rốt cuộc là thứ gì?” Lục Châu hỏi.
Đinh Phồn Thu chắp tay sau lưng nói:
“Lão cư sĩ, bản toạ đã liên tục nhắc nhở ngươi, càng biết nhiều ngươi càng bị nguy hiểm.”
“Lão phu tuổi đã cao, sớm nhìn thấu sinh tử.” Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu.
Lời này của hắn là lời nói thật.
Khi xuyên không qua, hắn đã chết một lần.
Những phiền phức trước mắt hoàn toàn không thể so sánh với lúc thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn.
“Thôi…” Đinh Phồn Thu lắc đầu.
Tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng dày đặc.
Nhân số cũng đang tăng dần lên.
Ngay sau đó, trên bầu trời xuất hiện tu hành giả từ bốn phương tám hướng chạy đến.
Càng ngày càng có nhiều tu hành giả xuất hiện.
Một đạo sóng âm truyền ra khắp toàn bộ bến tàu: “Các ngươi trúng kế rồi, kẻ dám tự tiện xông vào cấm địa, phải chết!”
Đạo sóng âm này không quá mạnh nhưng truyền vào tai tất cả mọi người rất rõ ràng.
Dường như sự tình đang trở nên càng lúc càng phức tạp.
Lục Châu thì chẳng hề lo lắng mấy chuyện này, nếu hắn muốn rời đi, lực lượng trước mắt không cách nào ngăn được hắn.
Đinh Phồn Thu khẽ liếc mắt nhìn Lục Châu rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài nhà kho, hàng loạt binh sĩ tay cầm trường mâu đang đứng đầy trước mặt ngăn bọn họ rời đi.
Trên đầu những binh sĩ kia còn có không ít tu hành giả đang ngự không mà đứng.
Ba tên đệ tử sau khi giết các binh sĩ trước cửa nhà kho liền trở về đứng bên cạnh Đinh Phồn Thu.
“Chúng ta bị bao vây rồi, đây là một cái bẫy!”
Đinh Phồn Thu chắp tay sau lưng, trông có vẻ không mấy lo lắng cho tình hình hiện tại.
Hắn là cao thủ Nguyên Thần cảnh, há có thể sợ hãi loại tình cảnh này.
Binh sĩ dù nhiều cỡ nào cũng không thể ngăn cản tu hành giả Nguyên Thần cảnh ngự không rời đi.
Ánh mắt Đinh Phồn Thu nhìn về đám tu hành giả đang lơ lửng trên không…
Ngưng Thức cảnh, Phạn Hải cảnh, còn có vài tên Thần Đình cảnh… chỉ có như vậy mà cũng dám tự xưng là cạm bẫy?
“Tiểu nha đầu… mở to mắt mà nhìn cho kỹ…” Đinh Phồn Thu không quay đầu lại, rõ ràng những lời này là đang nói với Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu tiếp tục vuốt râu.
Tựa như không thèm đếm xỉa đến.
Cùng lúc đó.
Khí thế toàn thân Đinh Phồn Thu dần dần tăng vọt.
Hắn bước một bước ra xa nhà kho.
Vù !
Một toà pháp thân cao năm trượng sừng sững xuất hiện giữa trời.
Pháp thân toả ra màu lam nhạt, uy hiếp đám người bên dưới.
Cương khí vờn quanh, kim liên dưới chân đang mở từng lá từng lá…
Tổng cộng mở ra tứ diệp.
Những binh sĩ đứng ngăn trở ngoài bến tàu và đám tu hành giả khi nhìn thấy toà pháp thân này sắc mặt ai nấy đều đại biến, đồng thời lui về sau mấy bước.
Nhưng bọn hắn không bị doạ cho bỏ chạy.
Mà mang vẻ mặt căng thẳng như lâm đại địch, cảnh giác lùi lại.
Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm một câu: “Mới có tứ diệp…”
Nữ hài đứng bên cạnh liếc nàng một cái. “Ngươi thì biết cái gì, sư phụ ta thần uy cái thế, đây gọi là ẩn giấu thực lực có biết không? Tứ diệp đã đủ để đối phó với đám người này. Bọn họ chỉ có pháp thân Thần Đình cảnh, cao nhất là Thập Phương Càn Khôn, có Bách Kiếp Động Minh ở đây thì tất cả đều phải nằm rạp xuống đất.”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện.
Pháp thân tứ diệp của Đinh Phồn Thu đã tản mác ra cương khí cường đại.
Lộc cộc lộc cộc!
Các công trình kiến trúc ở quanh bến tàu đều không ngừng rung động, phát ra âm thanh lộc cộc.
Nhóm binh lính lại lui về sau lần nữa.
Mấy tên tu hành giả đều không dám khinh thường.
Một tu hành giả đang lăng không chợt hô to: “Mọi người đừng hoảng hốt… cứ chậm rãi lui lại. Trong cung truyền đến tin tức, kẻ này là Cơ Thiên Đạo giả mạo!”
“Hôm qua chỗ này đã được bố trí đại trận vu thuật… Chúng ta lui lại ra sau đại trận, đợi cao nhân trong cung đến cùng tiêu diệt tặc tử. Cho dù hắn là ai, đã xông vào cấm địa thì đều phải chết!”
“Kẻ xâm nhập phải chết!”
“Kẻ xâm nhập phải chết!”
Các binh lính hô to lên đầy khí thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận