Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1312

Bọn hắn biết rõ tu vi của đối thủ rất cao, nhưng người trong Vạn An Cung là chủ tử, bọn hắn không thể không vào.
“Cút.” Lục Thiên Sơn quay đầu quát một tiếng, âm công quanh quẩn trong ngoài đại điện khiến màng nhĩ của đám đại nội cao thủ nhói lên.
Mục Nhĩ Thiếp lại nhìn thoáng qua Lục Châu, thấy hắn đứng yên bất động bèn phất tay với đám người. “Tất cả lui ra.”
Đám đại nội cao thủ rời khỏi Vạn An Cung, đứng vây quanh bên ngoài đại điện. Chỉ cần bệ hạ ra lệnh một tiếng, bọn hắn sẽ liều chết xông lên.
Đại điện lại khôi phục yên tĩnh.
Mục Nhĩ Thiếp nói với Lục Thiên Sơn:
“Tổ tông? Cho dù là yêu nữ Lam Hi Hoà kia cũng không thể sống tới mười ngàn năm. Tổ tiên ngươi lại có thể sống đến ba mươi ngàn năm mà không chết, còn giữ được dáng vẻ thanh xuân để đứng ở trước mặt trẫm?”
Lục Thiên Sơn thản nhiên đáp:
“Vậy vừa rồi bệ hạ sợ cái gì?”
Câu hỏi này khiến Mục Nhĩ Thiếp nhướng mày.
Tư Vô Nhai quan sát một lúc cũng đã nhìn ra, bèn hỏi:
“Lục tướng quân, Hắc Hoàng bệ hạ có từng nhìn thấy bức chân dung trong thư phòng của ngươi không?”
Lục Thiên Sơn xua tay nói: “Tuyệt đối không có khả năng. Thư phòng của ta, ngoại trừ ta và lão Giang thì chưa từng có người nào bước vào. Người được phép nhìn thấy bức chân dung này nhất định phải là con cháu đích tôn của Lục gia. Người Lục gia chỉ biết tổ tiên huy hoàng, nhưng không ai biết rõ tướng mạo của lão nhân gia người, cho dù là Lục Ly cũng chưa từng được nhìn thấy. Vậy xin hỏi, vừa rồi bệ hạ hoảng sợ cái gì?”
Mục Nhĩ Thiếp nhíu mày mắng:
“To gan! Lục Thiên Sơn, ngươi dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với trẫm?”
Hắn quay đầu, cao giọng hô: “An Sắt!”
Không ai đáp lời. Trong điện và ngoài điện đều im lặng không người lên tiếng.
“An Sắt!” Hắc Hoàng lại lớn tiếng gọi lần nữa.
Trương công công không nhịn được nữa, bèn thấp giọng nói: “Bệ hạ, An Sắt dũng sĩ đã… đã bị phế rồi.”
“Phế?” Mục Nhĩ Thiếp nhíu mày.
“Vị này chính là Lục các chủ Ma Thiên Các.” Trương công công nói.
Nghe danh không bằng gặp một lần. Nghe đồn Các chủ Ma Thiên Các là người đức cao vọng trọng. Từng có lúc Mục Nhĩ Thiếp cho rằng nhân vật như Lục Châu có thể sánh ngang với hắn.
Mục Nhĩ Thiếp lại nghĩ tới Lam Hi Hoà, tuy chưa từng gặp nàng ta nhưng nghe nói Lam Hi Hoà vẫn giữ được diện mạo thanh xuân.
Bản thân hắn cũng là cao thủ tu hành, lợi dụng tài nguyên của Đại Viên nên dáng vẻ cũng không bị già đi.
Lục Châu nói: “Chỉ là mười Mệnh Cách, lão phu còn không để vào mắt.”
Lão phu?
Như vậy tức là, Lục các chủ đã đánh phế An Sắt.
Lời nói cử chỉ bậc này hẳn là của một người quanh năm đứng trên vị trí cao, không thể một sớm một chiều rèn đúc ra được.
Tinh thần Mục Nhĩ Thiếp có phần hoảng hốt. Mục tiêu của hắn là Lục gia ở Đại Đô, vì sao lại trêu chọc các chủ Ma Thiên Các rồi?
“Còn không mau lấy ghế ra mời Lục các chủ ngồi?” Mục Nhĩ Thiếp nói.
“Vâng vâng…”
Trương công công vội vàng chuẩn bị, không bao lâu sau cung nữ thái giám đã mang ghế đến.
Mục Nhĩ Thiếp tuy là hoàng đế nhưng không lập tức trở về ngồi trên long ỷ. Để biểu thị lòng tôn trọng, hắn ngồi đối diện Lục Châu. Lễ quân thần vốn không có bao nhiêu ý nghĩa trước mặt cường giả đỉnh cấp.
Mục Nhĩ Thiếp nói: “Lục các chủ, cửu ngưỡng đại danh đã lâu…”
Lục Châu nói thẳng vào điểm chính:
“Không cần nói nhảm, ngươi nên biết rõ mục đích của lão phu khi đến đây.”
Mục Nhĩ Thiếp nghi hoặc nói: “Trẫm thật sự không biết.”
“Lão phu là người ân oán rõ ràng. Lão phu không phải tổ tiên của Lục gia, vì Lục Thiên Sơn hứa hẹn tặng Lam Thuỷ Tinh cho lão phu nên để báo đáp hắn, Lục Thiên Sơn không thể chết được.”
Mục Nhĩ Thiếp nghe được ba chữ Lam Thuỷ Tinh, trong lòng không khỏi kinh ngạc, sau đó liếc nhìn Lục Thiên Sơn một cái đầy ẩn ý.
Lão hồ ly này tâm cơ thật sâu. Thì ra là lợi dụng Lam Thuỷ Tinh để ôm đùi Ma Thiên Các.
“Nếu Lục các chủ đã nói thế, trẫm đương nhiên phải nể mặt ngươi. Trẫm miễn tội chết cho hắn.” Mục Nhĩ Thiếp nói.
Lục Châu không đáp.
Mục Nhĩ Thiếp đành nói tiếp: “Ngoài ra, địa vị và đãi ngộ toàn Lục phủ đều được giữ nguyên.”
Lục Châu gật đầu. “Cứ xem đó mà làm.”
Sau việc này, Hắc Hoàng không những không được mưu hại Lục Thiên Sơn mà còn phải tìm cách bảo hộ hắn, nếu Lục Thiên Sơn xảy ra chuyện thì Hắc Hoàng sẽ phải chịu trách nhiệm.
Thái độ của Ma Thiên Các rất rõ ràng.
Mục Nhĩ Thiếp nói: “Lục tướng quân là trọng thần của quốc gia, nếu hắn có việc gì không may, Lục các chủ cứ tới tìm trẫm.”
Lục Châu quay đầu hỏi Lục Thiên Sơn: “Ngươi hài lòng không?”
Lục Thiên Sơn khom người đáp: “Hài lòng, rất hài lòng. Đa tạ Lục các chủ, đa tạ long ân của bệ hạ.”
Hắn cảm tạ Lục các chủ là lời thật tâm thật lòng, còn cảm tạ Hắc Hoàng là để đối phương có bậc thang leo xuống.
Vốn tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, nào ngờ Lục Châu đột nhiên nói tới chuyện lúc nãy:
“Ngươi đã thấy bức chân dung trong thư phòng Lục Thiên Sơn? Có mục đích gì?”
Mục Nhĩ Thiếp thành thật đáp:
“Tra tìm tung tích Lam Thuỷ Tinh. Bảo bối này ai cũng muốn có được, nếu nó nằm trong tay Lục các chủ thì trẫm yên tâm rồi.”
“Ngươi là vua của một nước, nhiều năm như vậy mà còn tìm không thấy Lam Thuỷ Tinh?”
Mục Nhĩ Thiếp lắc đầu nói: “Lam Thuỷ Tinh ẩn chứa khí tức Thái Hư, bảo bối này e là không có duyên với trẫm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận