Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 537

Lục Châu kỳ quái nhìn đám chiến mã, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hải Loa.
“Ngươi đã nói gì với bọn chúng?”
“Tự do.” Hải Loa cô nương ngẩng đầu đáp.
Thấy cảnh này, Hoa Trọng Dương và Ninh Hán tướng quân cũng kinh hãi không thôi. Có thể dùng âm luật để thay đổi lòng trung thành của chiến mã, đây là thiên phú đáng sợ cỡ nào?
“Ai dám can đảm mang yêu nữ đi sẽ bị xử trảm ngay lập tức!” Ninh Hán đạp mạnh lên tế thiên đài.
Ầm! Tế thiên đài sụp đổ.
Ninh Hán bay lơ lửng trên không, hạ lệnh: “Giết!”
Đám kỵ binh vứt bỏ chiến mã đã mất khống chế, đạp không bay lên.
Lục Châu liếc mắt nhìn Hải Loa: “Có sợ không?”
“Sợ là cái gì?” Hải Loa hỏi lại. Có thể hỏi như vậy chứng tỏ nàng không sợ.
Lục Châu là Nguyên Thần cảnh nhất diệp, đám binh lính tôm tép này còn chưa xứng để hắn tung ra át chủ bài.
“Đừng nhúc nhích.”
“Vâng.”
Lục Châu đánh ra một chưởng. Nguyên khí xung quanh rung động kịch liệt, mấy chục đạo kiếm cương hình thành rồi xạ kích về phía đám kỵ binh.
Phanh phanh phanh!
Đám kỵ binh không chịu nổi một kích, lần lượt rơi xuống đất. Còn lại hai tên kỵ binh có pháp thân Thập Phương Càn Khôn còn có thể gắng gượng đánh tới trước mặt Lục Châu.
Lục Châu vân đạm phong khinh nâng tay đánh ra một chưởng, chưởng ấn lập loè kim quang đánh tới.
“Tiểu Vô Uý Ấn!”
Hai tên kỵ binh lập tức bị đánh chết.
Ánh mắt Hoa Trọng Dương phức tạp hỏi: “Lục tiền bối không phải là người Bồng Lai Môn à? Sao lại biết cả chưởng pháp Phật môn?”
Ninh tướng quân đang lăng không lơ lửng cũng nhíu mày nghi hoặc.
Một đợt thất bại, lại có một đợt tu hành giả khác lao tới.
“Không biết tự lượng sức mình.” Lục Châu tiếp tục đánh ra mấy chưởng.
Đại Trùng Hư Bảo Ấn và Ngoại Viên Huyền Ấn lần lượt tung bay ra ngoài, chưởng ấn rất đặc thù.
“Là hai trong số cửu tự Chân Ngôn Thủ Ấn của Đạo môn!”
“Lão nhân kia rốt cuộc là ai?”
“Sao có thể đồng thời nắm giữ thần thông của Phật môn và Đạo môn như thế?!”
Phanh phanh phanh!
Lại hơn mười tu hành giả vẫn lạc.
Lục Châu rất hài lòng. Lần này hắn không sử dụng thẻ đạo cụ mà hoàn toàn dùng nguyên khí tu vi Nguyên Thần cảnh nhất diệp để tung chưởng. Tuy không có cảm giác rung động mãnh liệt như trước đây nhưng cảm nhận lại càng thêm chân thực.
Ninh Hán lớn tiếng nói: “Hai đại môn phái các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Đã đến lúc vì triều đình mà xuất lực rồi!”
Vừa bắt đầu đã hao tổn rất nhiều binh mã, hắn quyết định để người của Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái xông pha chiến đấu.
“Nguyện ra sức vì tướng quân.” Tưởng Nhân Nghĩa khom người nói.
“Vẫn nên giao cho Hoành Cừ Học Phái bọn ta thì hơn…”
Trương Xán không có ý định để cho Thái Hư Học Cung có cơ hội thể hiện, lập tức vung tay lên.
Đệ tử Hoành Cừ Học Phái ngưng kết kiếm cương, một thanh kiếm mang theo bốn năm đạo kiếm cương lăng không lơ lửng.
“Lục tiền bối cẩn thận!” Hoa Trọng Dương nhắc nhở.
Vừa nói xong, kiếm cương chằng chịt đầy trời xạ kích về phía Lục Châu tạo thành một hàng dài.
“Kiếm trận?” Lục Châu ngước mắt nhìn. Kinh nghiệm chiến đấu và lịch duyệt ngàn năm lúc này đã phát huy hiệu quả.
Lục Châu phất tay áo, Vị Danh Kiếm rời khỏi tay, từ một hoá hai, từ hai hoá bốn, từ bốn hoá tám.
Phanh phanh phanh! Đám bội kiếm lập tức bị Vị Danh Kiếm chém rơi xuống đất.
Các đệ tử Hoành Cừ Học Phái sắc mặt cực kỳ khó coi. “Vũ khí… thiên giai?”
Ninh tướng quân vẫn đang lăng không quan sát.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, Nguyên Thần cảnh nhất diệp không thể kéo dài cuộc chiến.
Lục Châu nghĩ tới Thẻ Nguỵ Trang, thứ này có thể đem ra để uy hiếp đám người, nhưng một tấm lại đáng giá 10.000 điểm công đức, lấy ra dùng thật đáng tiếc!
Trong lúc Lục Châu còn đang suy nghĩ, Tưởng Nhân Nghĩa và Trương Xán đã lao vọt đến nhanh như thiểm điện, một kiếm một chưởng đánh tới!
“Tu vi nhất diệp nho nhỏ mà cũng dám làm càn!”
Chiến đấu lâu như vậy đương nhiên bọn hắn đã nhận ra tu vi của lão đầu kia.
“Thôi vậy.” Lục Châu lăng không bay lên, hai tay giao nhau đẩy ra một chưởng. Quang mang màu xanh lam xuất hiện, kiếm cương lít nhít hiện ra đầy trời!
Đại Hà Chi Kiếm Thiên Thượng Lai!
“Sao có thể?”
“Không phải nhất diệp!”
Trương Xán và Tưởng Nhân Nghĩa kinh ngạc thốt lên! Kiếm cương như thuỷ triều đánh thẳng vào mặt bọn hắn, sau đó nuốt chửng cả hai người.
Hai người bị kiếm cương xoắn nát, đến âm thanh kêu thảm cũng không kịp phát ra.
“Đại sư huynh!”
“Trưởng lão!”
Đám đệ tử Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái sửng sốt nhìn.
Ánh mắt Ninh Hán tướng quân trở nên lạnh lẽo, chân đạp hư không công kích về phía Lục Châu, đánh ra một quyền như thái sơn áp đỉnh.
Quyền đầu lóng lánh kim quang của Ninh Hán muốn phá giải kiếm cương đầy trời kia.
Hả? Lực lượng phi phàm không đủ? Thần sắc Lục Châu hờ hững, hai tay chập lại đặt ở đan điền. Kiếm cương như bài sơn đảo hải bỗng chốc biến mất.
“Muốn chết!”
Ninh Hán mừng rỡ đánh một quyền nhanh như thiểm điện vào giữa lồng ngực Lục Châu.
Ầm!
Trúng rồi! Trong lòng Ninh Hán không khỏi đắc ý. Phàm là những kẻ bị hắn đánh cận thân trúng mục tiêu đều sẽ thịt nát xương tan.
Ninh Hán có thể thấy rất rõ ràng nắm đấm của mình đánh vào giữa lồng ngực lão giả, nhưng nhìn kỹ lại hắn mới phát hiện trên thân lão giả có một tầng quang mang màu xanh lam.
Đây là thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí!
Lục Châu điều khiển thần thông Thiên thư tập trung vào phần ngực.
Không có lam liên bộc phát, không có pháp thân xuất hiện nhưng Ninh Hán vẫn cảm thấy trong lòng nặng nề, thầm hô một tiếng không ổn!
“Bộ xương già này của lão phu đã rất lâu không nếm mùi quyền cước.”
Nói xong, Lục Châu vung nắm đấm đánh vào Ninh Hán.
Oanh!
Ninh tướng quân chợt cảm thấy ngực mình như bị vạn cân lực lượng đập trúng, toàn thân hắn bay ngược ra ngoài.
Không có cương ấn, làm sao một tu hành giả có thể không cần ngưng khí thành cương, hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh nhục thân để phát huy lực lượng lớn đến thế? Huống hồ gì đối phương còn là một lão giả cao tuổi!
Mọi người cứ ngỡ đến đây là kết thúc.
Nhưng Lục Châu lại đạp không lao xuống, dùng tốc độ cực nhanh vọt đến trước người Ninh tướng quân. Không ai chú ý thấy trên ngón tay Lục Châu toát ra lam quang!
Lại đánh ra một quyền nện thẳng vào ngực Ninh tướng quân!
“Tướng quân!”
“Tướng quân!”
Đám người đứng ngây ra tại chỗ.
Hoa Trọng Dương tròn mắt nhìn cảnh tượng này.
Ninh Hán vốn là cao thủ luyện thể. Đó là loại tu hành giả không có thiên phú ngự khí và ngưng cương nên mới đi theo con đường rèn luyện thân thể, dùng cương khí bao bọc lấy da thịt, đồng thời tăng cường cường độ thân thể đến mức cao nhất. Loại người này vừa có thể cận thân chiến đấu vừa chịu đòn rất tốt, toàn thân cứng chắc như đá tảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận