Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1098

“Chẳng trách…” Hạ Trường Thu chắp tay nói, “Phương thức tu hành kỳ lạ như vậy thật khiến ta mở rộng tầm mắt. Nếu có thể, ta cũng muốn cùng các vị…”
“Không thể.” Phan Ly Thiên quả quyết cự tuyệt.
“Thật có lỗi, đường đột rồi.” Hạ Trường Thu cũng biết mình yêu cầu quá phận. “Vừa rồi hình như ta nghe được tiếng quát, ở đây đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Hạ quán chủ, ngươi nói nhiều quá.” Lãnh La quay đầu lại, mặt nạ màu bạc loé lên, giọng nói sắc như dao.
“Xin lỗi xin lỗi, ta đi ngay đây.”
Hạ Trường Thu cấp tốc rời đi, trong lòng thầm nghĩ, cao nhân đúng là cao nhân, phương thức tu hành cũng rất có phong cách. Nếu ta cũng có thể học tập thì tốt rồi.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Dưỡng Sinh điện.
“Đi xem một chút.”
“Được.”
Lần trước cọ chút sinh cơ rất thuận lợi, được ích lợi không nhỏ, sao lần này Các chủ lại nổi trận lôi đình nhỉ?
Bốn vị trưởng lão dè dặt cẩn thận bước từng bước trên bậc thang dẫn vào Dưỡng Sinh điện, còn chưa tiến vào đã thấy bên trong là một mảnh hỗn loạn, đến cửa ra vào cũng què quặt không chịu nổi.
“Âm công của huynh trưởng thật mạnh…” Tả Ngọc Thư càng nhìn càng kinh hãi.
“Cũng may đại bộ phận âm công đánh ra đều tiến thẳng lên thiên không, có thể thấy Các chủ ra tay rất chừng mực, không muốn khiến chúng ta bị trọng thương.” Hoa Vô Đạo nhìn vết rạn dưới đất mà nói.
Bốn người lau đi máu tươi bên khoé miệng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Đừng lo lắng. Cùng vào thỉnh tội thôi.” Phan Ly Thiên nói. Ba người còn lại cũng gật đầu.
Vừa định tiến vào, Lục Châu đã chắp tay sau lưng xuất hiện trước cửa đại điện. Thấy bốn người có vẻ chật vật bèn hỏi:
“Bốn vị trưởng lão làm sao thế?”
Bốn người sửng sốt đứng ngây ra tại chỗ.
Đây là ai? Các chủ đâu? Các chủ đâu phải nam tử trung niên đầy mị lực như vậy nha? Quần áo, khí thế, dáng đứng…
Không đúng! Đây là Các chủ mà!
Bốn người kinh ngạc vạn phần, lập tức nhớ lại luồng sinh cơ cuồn cuộn kéo dài từ tối qua đến tận sáng nay. Chẳng lẽ Các chủ đã luyện thành bí pháp cải lão hoàn đồng nào đó?
Việc này…
Bốn vị trưởng lão chẳng phải người trẻ tuổi thích hô to gọi nhỏ, không dám ra mặt chất vấn, bèn nhịn xuống nỗi kinh ngạc trong lòng. Phan Ly Thiên là người đầu tiên mở miệng nói:
“Xin Các chủ thứ tội.”
“Thứ tội?” Lục Châu nghi hoặc khó hiểu, trầm giọng nói: “Bốn vị trưởng lão bị ai gây thương tích? Thật là gan to bằng trời, trong hoàng thành Đại Đường vậy mà có người dám không coi bản toạ ra gì?”
Bốn vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, thấy Các chủ không phải cố ý chỉnh mình, bọn họ len lén thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là tự mình hiểu lầm.
“À, không có việc gì, không có việc gì… Bốn người chúng ta vừa mới luận bàn với nhau thôi.” Phan Ly Thiên xua tay nói.
“Vậy thì tốt… Bản toạ còn tưởng là có người dám khi nhục các vị trưởng lão.”
“Có Các chủ trấn thủ hoàng thành, cho dù đại năng Thiên Giới Bà Sa tới cũng không dám lỗ mãng. Xin Các chủ yên tâm.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Vậy thì tốt. Một canh giờ sau gọi người đến dọn dẹp Dưỡng Sinh điện.”
“Vâng.”
Nói xong bốn người xoay người rời đi. Các chủ không hề tức giận, ngược lại còn muốn xả giận thay cho bọn họ, thật là dễ chịu.
“Các chủ hình như còn trẻ tuổi hơn chúng ta.” Vừa rời khỏi Dưỡng Sinh điện, Phan Ly Thiên đã lên tiếng.
“Chẳng lẽ là một loại Dịch Dung Thuật nào đó?”
“Lão thân cảm thấy giống bí pháp hơn… Tốt hơn hết là đừng đoán, huynh trưởng càng ngày càng có mị lực.” Tả Ngọc Thư mơ màng nói.
Lục Châu trở lại Dưỡng Sinh điện, nhìn lướt qua cảnh tượng đổ nát trong phòng, không khỏi lắc đầu. Cũng may Thái Huyền chi lực văng lên không trung, nếu thật sự đánh chết bốn vị trưởng lão thì toi.
Ngồi xuống trước mặt liên toạ, Lục Châu quan sát Mệnh Cách. Mệnh Cách đã hấp thu xong 1.500 năm, xem ra không đến một canh giờ nữa quá trình khai Mệnh Cách sẽ hoàn thành.
“Mệnh Cách thứ tư mở ra thuận lợi hơn trong tưởng tượng, vậy viên Mệnh Cách thứ năm sẽ thế nào đây?” Lục Châu âm thầm suy nghĩ.
Lục Ly là năm Mệnh Cách, Nhan Chân Lạc là sáu Mệnh Cách. Tuy Nhan Chân Lạc không để lộ quá nhiều thông tin nhưng về cơ bản Lục Châu có thể đoán được thực lực tổng hợp của Hắc Tháp nghị hội. Trong Hắc Tháp nghị hội nhất định có cường giả tám Mệnh Cách trở lên.
“Hắc Ngô Vệ.”
Đây là lực lượng không thể không đề phòng. Nếu chỉ có ba người thì vẫn có thể dễ dàng đối phó, nhưng nếu là năm sáu người thì e là hơi phiền phức.
Chỉ dựa vào thực lực bản thân chung quy vẫn không đủ. Có lẽ đã đến lúc nên đốc thúc đồ đệ tu luyện rồi. Lão đại và lão nhị thì đơn giản, tốc độ tiến bộ rất nhanh. Chỉ có lão tam và lão ngũ là khiến hắn phải bận tâm.
“Hải Loa kế thừa năng lực của Lạc Tuyên, hẳn sẽ trở thành đồ đệ đầu tiên ngưng tụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa. Đáng tiếc tuổi tác nó còn quá nhỏ, kinh nghiệm chiến đấu không đủ, căn cơ chưa vững…”
Lục Châu vừa suy tư xem sau này nên dạy dỗ đồ đệ thế nào, vừa chờ đợi Mệnh Cách thành công mở ra.
Tại hoàng liên giới.
Lục Ly mờ mịt nhìn Chư Hồng Cộng đang run rẩy dập đầu về phía cửa điện.
Một lúc lâu sau, Chư Hồng Cộng mới dừng lại, ngồi bệt dưới đất hít sâu mấy hơi, tay run run lau mồ hôi trên mặt. Thấy Lục Ly nghi hoặc nhìn mình, hắn lộ vẻ lúng túng.
Lục Ly nói: “Ngươi đúng là rất kính sợ sư phụ ngươi.”
Chư Hồng Cộng liếc mắt nhìn ra bên ngoài, bờ môi run run không nói một lời. Lục Ly thở dài một tiếng, ngồi xuống đối diện với hắn.
“Chúng ta tuy không phải sư đồ nhưng ít nhiều gì ta cũng đã từng dạy dỗ ngươi. Ngươi còn trẻ, rất nhiều chuyện chưa nghĩ được xa. Nếu thật sự có thể sống một đời nhàn nhã như vậy, ta cũng nguyện ý ở lại mảnh thiên địa này để hưởng phúc… Nhưng mà, sự thật không phải như thế.”
“Vì sao chứ?”
“Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói chuyện này có liên quan đến Thái Hư. Trên thượng tầng Hắc Tháp nghị hội có truyền ngôn rằng, hàng năm Thái Hư đều phái sứ giả đi khắp nơi tìm kiếm những đồ vật bị mất. Chư Hồng Cộng, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi đã từng đến Thái Hư?” Lục Ly hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận