Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 421: A, tứ sư huynh, trông huynh còn anh tuấn hơn ngày hôm qua

Bảy ngày sau, trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu đã lĩnh hội lực lượng phi phàm của Thiên thư tới mức bão hoà.
Khi hắn đang suy nghĩ tới những vấn đề liên quan đến cửu diệp thì Minh Thế Nhân cầm phi thư bước vào.
Tiểu Diên Nhi đang đứng trong sân luyện tập lực khống chế Phạm Thiên Lăng.
“Tứ sư huynh, xem nè… ta đã có thể dùng Phạm Thiên Lăng để mô phỏng các loại hình dạng khác nhau! Sư phụ dạy ta đó…”
“Lợi hại, lợi hại.”
Minh Thế Nhân qua loa đáp lời rồi nhanh chân đi vào đại điện.
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư.” Vừa nói hắn vừa lấy phi thư ra.
Gia hoả Giang Ái Kiếm này quả thật làm việc rất năng suất, vừa đuổi hắn đi bảy ngày đã có tin tức gửi về.
Đám lão đầu trong Lão Niên Các ngoại trừ khoác lác và vỗ mông ngựa ra thì chẳng giúp ích được gì nhiều.
Minh Thế Nhân nhỏ giọng đọc: “Lão tiền bối, việc ngài bảo ta hỏi thăm thì không cần nghe ngóng nữa. Hiện tại cả tu hành giới đều đang đồn rằng Kiếm Ma bị Trương Viễn Sơn đánh bại, dữ nhiều lành ít. Có điều chuyện này vẫn cần phải kiểm chứng, ta sẽ thẩm tra lại kỹ càng.”
“Còn một chuyện nữa cần báo cáo cho ngài đó là, U Minh Giáo đã đánh hạ Ích Châu, Ngụy Trác Ngôn chỉ là đồ giả mạo nên nào có năng lực bình định Ích Châu. Vẫn còn một tin tức nữa nhưng đã hết giấy, mời lật qua xem tiếp…”
Đọc đến đây, Minh Thế Nhân nhướng mày.
Con hàng này lại làm trò… Lúc nãy mở thư hắn không chú ý thấy mặt bên kia có chữ.
Minh Thế Nhân hắng giọng, tiếp tục đọc:
“Bình chướng Kim Đình Sơn biến mất, nhị tiên sinh xảy ra chuyện, lại thêm đại nạn thọ mệnh của ngài đã tới, lão tiền bối phải cẩn thận đám liên minh danh môn chính phái! Đã lâu không gửi phi thư cho lão tiền bối, ta có hơi không quen, nếu có thể đền bù cho ta một thanh kiếm tốt thì ta càng có thêm động lực rồi, ha ha ha…”
Đọc thư xong, Minh Thế Nhân có hơi mất tự nhiên.
“Lời đồn chỉ là lời đồn. Với tu vi của nhị sư huynh thì Trương Viễn Sơn làm sao có thể động vào một sợi tóc của huynh ấy? Trương Viễn Sơn là loại người nhát gan sợ phiền phức mà.”
Lục Châu lại không cho là thế. Từ thông báo ban thưởng điểm công đức, hắn biết sự tình không đơn giản như vậy.
Có thể xác định một điều là, Trương Viễn Sơn đã chết rồi. Còn Ngu Thượng Nhung có xảy ra chuyện hay không thì không thể nào phán đoán được.
Dù sao cho tới bây giờ Hệ thống còn chưa từng thông báo có đồ đệ tử vong, hoặc giả, đồ đệ tử vong Hệ thống sẽ không báo.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, vừa vuốt râu vừa dạo bước. “Nhị sư huynh của ngươi thích độc lai độc vãng, không thích gửi phi thư qua lại.”
“Sư phụ phê bình đúng lắm. Người lớn rồi mà đi ra ngoài cũng không biết gửi phi thư báo bình an gì hết.” Minh Thế Nhân nói.
“Kệ nó đi thôi.”
Lục Châu ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng không hy vọng Ngu Thượng Nhung xảy ra chuyện.
Ngu Thượng Nhung là trợ thủ lớn của hắn, nếu vì chuyện này mà hao tổn thì hắn sẽ rất băn khoăn.
“Sư phụ, bên chỗ đại sư huynh có cần quản không? Hiện tại huynh ấy đã chiếm được Ích Châu, rõ ràng là muốn tranh với triều đình.” Minh Thế Nhân nói chuyện rất thẳng.
Lục Châu không trả lời câu hỏi này.
Lão phu cũng muốn quản nghiệt đồ này lắm chớ. Nhưng vấn đề là nào có dễ ăn..
U Minh Giáo có quá nhiều phân đà và cứ điểm ẩn tàng, sau trận chiến với Ngu Thượng Nhung ở Vân Chiếu lâm địa, chẳng biết hắn nấp ở chỗ nào. Ích Châu lớn như vậy, biết đi đâu mà tìm?
Huống hồ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, U Minh Giáo từ gần vạn giáo chúng đã phát triển lên thành mấy chục vạn giáo chúng.
Lại thêm tứ đại hộ pháp thực lực siêu phàm, sau lưng lại có Tư Vô Nhai giúp hắn bày mưu tính kế, sao có thể dễ dàng bắt Vu Chính Hải lại.
Lão phu đáng sợ đến vậy sao?
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ. Từ khi xuyên qua tới nay, hắn còn chưa từng nhìn thấy Vu Chính Hải lần nào.
Lúc nào cũng suýt soát lướt qua nhau.
Giáo chủ của đệ nhất ma giáo trong thiên hạ lại co cẳng chạy nhanh hơn bất cứ ai.
“Bảo Giang Ái Kiếm quan sát động tĩnh Ích Châu kỹ càng… nếu thời cơ thích hợp bản toạ sẽ đến Ích Châu bắt nghiệt đồ lại.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Nói xong, con ngươi Minh Thế Nhân lại đảo một vòng. “Sư phụ, hiện nay khắp nơi đều là lời đồn đại, cho rằng người Ma Thiên Các chúng ta dễ bị ức hiếp. Đồ nhi thỉnh cầu được xuống núi giáo huấn bọn hắn một trận.”
Đúng lúc này, Đoan Mộc Sinh xách theo Bá Vương Thương bước vào đại điện. “Đệ muốn đi ra ngoài chơi chứ gì?”
“Làm gì có.” Minh Thế Nhân vừa định quỳ xuống biểu đạt lòng trung thành.
Thì đã nghe có tiếng người quỳ bái sau lưng:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Minh Thế Nhân nhướng mày xoay người lại, thấy Chư Hồng Cộng đang quỳ rạp dưới đất.
Không được, nhất định phải tìm lúc nào đó đập thằng này một trận mới được.
“Bái kiến tứ sư huynh… Bái kiến tam sư huynh… A, tứ sư huynh, trông huynh còn anh tuấn hơn ngày hôm qua.”
Chư Hồng Cộng không hề khách khí, lập tức dập đầu hành lễ với Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh.
Minh Thế Nhân câm nín.
Được rồi, tạm thời bỏ qua cho đệ.
Chư Hồng Cộng đi đến trước mặt Lục Châu. “Sư phụ, đồ nhi có việc bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Đồ nhi nhận được phi thư của phản đồ Tư Vô Nhai, huynh ấy cho rằng đồ nhi dễ bị gạt như trước, nhưng lại không biết dưới sự dạy dỗ ân cần của sư phụ, đồ nhi đã trở nên thông minh hơn người…” Chư Hồng Cộng vừa nói vừa vỗ mông ngựa.
“Bớt lải nhải, mau đọc phi thư đi.” Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên.
Chư Hồng Cộng vội vàng mở phi thư ra, khẽ đọc:
“Sư phụ ở trên cao, xin nhận một lạy của đồ nhi…”
Đoan Mộc Sinh đột nhiên bước tới tóm lấy cổ áo Chư Hồng Cộng, nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất: “Đệ lầy quá nha!”
Chư Hồng Cộng lệ rơi đầy mặt: “Oan ức quá… trong thư nói như vậy mà!”
Lục Châu nhướng mày.
Đoan Mộc Sinh lập tức buông tay ra, hai người đồng loạt quỳ xuống, sợ sư phụ tức giận sẽ giận cá chém thớt.
Lục Châu lườm hai người bọn họ một cái, lười răn dạy, bèn vung tay lên, cương khí cuốn theo bức phi thư bay vào trong lòng bàn tay hắn.
Chư Hồng Cộng gan có lớn bằng trời cũng không dám ngăn cản, đành nhìn phi thư bay về phía sư phụ.
Lục Châu đọc một lượt. Trong thư viết chuyện liên quan đến Ngu Thượng Nhung và Trương Viễn Sơn… Rốt cuộc nghi vấn Ngu Thượng Nhung đánh giết mục tiêu cao giai đã được giải đáp, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy lo lắng.
“Sư phụ, trong thư viết gì thế?” Minh Thế Nhân hiếu kỳ hỏi.
Lục Châu khẽ phất tay, phi thư bay ra ngoài. Minh Thế Nhân tiếp nhận phi thư đọc một lượt, mày cũng nhăn lại.
“Nhị sư huynh đánh với Trương Viễn Sơn một trận ở Thanh Ngọc đàn? Trương Viễn Sơn bị đại vu Ba Mã hiến tế? Nhị sư huynh dữ nhiều lành ít? Ba Mã nhằm vào Ma Thiên Các, báo thù cho Mạc Ly? Sư phụ… phi thư của phản đồ Tư Vô Nhai không thể tin!” Minh Thế Nhân nói.
“Tứ sư huynh nói đúng, không thể tin lời phản đồ.”
Lục Châu đứng dậy nhìn thoáng qua ba tên đồ đệ, khẽ nói:
“Lời Tư Vô Nhai hẳn là tình hình thực tế.”
Lục Châu đưa ra phán đoán dựa vào số điểm công đức được thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận