Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1915: Giống hệt thất sư huynh

Chư Hồng Cộng vẫn lì đòn nói: “Đại Đế bệ hạ, ta ở không rảnh rỗi không có gì làm, chẳng bằng lưu lại đây cùng ngài nói chuyện phiếm. Nếu ngài có thời gian rảnh thì truyền thụ cho ta mấy chiêu đi… hoặc là khẩu quyết tu hành xịn xò nào đó…”
Ôn Như Khanh rốt cuộc hết chịu nổi: “Bảo ngươi lui xuống thì lui xuống đi! Sao còn nói nhảm nhiều như vậy?!”
Chư Hồng Cộng bèn gật đầu: “Vậy ta lui xuống nha…”
Hắn quay đầu đi ra khỏi đại điện. Ra tới bên ngoài, Chư Hồng Cộng mới nói thầm một câu: Lão tử cũng chả muốn nói nhảm với các ngươi đâu.
Chờ Chư Hồng Cộng rời đi, Minh Tâm Đại Đế mới che trán nói: “Một tháng rồi cũng chẳng thay đổi chút nào.”
Ôn Như Khanh bất lực đáp: “Hắn vừa đến đã là như vậy, đây là một kẻ giỏi về a dua nịnh nọt, chẳng biết gặp phải vận cứt chó gì mà lại có được hạt giống Thái Hư.”
“Bây giờ nói thế cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Minh Tâm nói.
“Người này e là không thể gánh vác trách nhiệm.” Ôn Như Khanh lo lắng nói.
Minh Tâm Đại Đế lắc đầu: “Bản đế còn nhiều thời gian, giao cho ngươi việc dạy dỗ hắn nên người. Trong vòng trăm năm nếu hắn có thể tấn thăng đạo thánh thì chúng ta lại tính toán tiếp.”
“Vâng.” Ôn Như Khanh cúi đầu, hàng chân mày nhíu lại.
Hắn không thích loại người vừa khờ vừa ngốc như Chư Hồng Cộng. Nhưng nghĩ tới kẻ âm hiểm như Thất Sinh, trong lòng hắn lại càng phản cảm hơn. So sánh với nhau thì Ôn Như Khanh vẫn khuynh hướng ủng hộ Chư Hồng Cộng. Hắn không thích người khó chưởng khống, còn kiểu người đần độn làm việc không đủ lưu loát như Chư Hồng Cộng thì ít ra lại biết nghe lời.
Ôn Như Khanh rời khỏi Thánh Điện.
Minh Tâm Đại Đế nhìn sang một hướng khác, bình thản hỏi: “Dạo gần đây Thiên Khải Chi Trụ thế nào rồi?”
“Bẩm Đại Đế bệ hạ,” Hoa Chính Hồng nói, “Ngoại trừ Đôn Tang thường có chút dị động ra thì cửu đại Thiên Khải Chi Trụ khác đều ổn định. Chỉ là…”
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp, “Thiên Khải Chi Trụ càng ngày càng biến chất, tốc độ chữa trị của đại địa lực lượng đã không theo kịp. Dựa theo tình hình này thì Thái Hư chỉ còn chèo chống được cao nhất là hai trăm năm.”
Minh Tâm Đại Đế gật đầu, khẽ than một tiếng.
Cùng lúc đó.
Chư Hồng Cộng rời khỏi Thánh Điện, trở về biệt uyển của riêng mình. Biệt uyển cách Thánh Điện không xa để tiện cho hắn thường xuyên tới lui.
Vừa trở về, Chư Hồng Cộng đã thấy Thất Sinh đứng chắp tay trong đại điện, ngắm nhìn các đường vân phác hoạ trên tường.
“Là ngươi?” Chư Hồng Cộng có ấn tượng không tốt đối với người này.
Thất Sinh hỏi: “Không chào đón ta?”
Chư Hồng Cộng hừ một tiếng: “Vì sao phải hoan nghênh ngươi mới được?”
“Ngươi có hạt giống Thái Hư trong người, nếu ở lại cửu liên sẽ gặp nguy hiểm. Ngươi nên biết một đạo lý bất di bất dịch, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Trên đời này không có chỗ nào an toàn hơn Thánh Điện đâu.”
“Xạo, cứ tiếp tục xạo đi.” Chư Hồng Cộng liếc mắt nói.
“Đây là nơi cực thích hợp để tu luyện, ngươi phải tu hành cho tốt, đừng cô phụ kỳ vọng của… Đại Đế.” Thất Sinh nói.
“Ngươi tự lo cho mình thì hơn!” Chư Hồng Cộng đáp trả.
Thất Sinh chậm rãi nâng tay, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một đoàn kim sắc hoả diễm, ngọn lửa kia tựa như một con hoả long nhào về phía Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng cực kỳ hoảng sợ, lăng không lui lại, dùng quyền cương đón đỡ. Hắn lùi về sau mấy chục mét mới miễn cưỡng đứng vững.
Chư Hồng Cộng cảm thấy hai tay như bị nướng chín đến đau nhức, tức giận nói: “Ngươi làm gì thế?!”
“Cùng là người nắm giữ hạt giống Thái Hư nhưng ngươi lại yếu hơn ta rất nhiều…” Thất Sinh chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói, “Thánh Điện xưa nay đều không nuôi phế vật, cho dù ngươi có hạt giống Thái Hư. Nếu không sử dụng hạt giống cho tốt, Thánh Điện sẽ cướp lấy hạt giống của ngươi, ươm một mầm non khác.”
Chư Hồng Cộng kinh ngạc nói: “Ngươi cũng nắm giữ hạt giống Thái Hư?”
Thất Sinh cười cười không đáp. Chư Hồng Cộng nhìn hắn đầy dò xét, sau đó trợn mắt nói:
“Hạt giống Thái Hư cách 30.000 năm mới thành thục một lần, mà lần gần nhất toàn bộ mười hạt đều là… Khụ khụ, ngươi nắm giữ hạt giống từ đợt trước rồi đúng không? Vậy ngươi tu hành đã hơn 30.000 năm, mạnh hơn ta cũng là đương nhiên!”
Thoạt nhìn tuổi trẻ thanh xuân, không ngờ bên trong lại là lão ngoan đồng. Thái Hư toàn đám người kỳ kỳ quái quái, phải đề phòng một chút mới được.
Trên đầu Thất Sinh chảy xuống mấy vạch đen, hắn cũng lười giải thích: “Đây không phải là trọng điểm…”
“Thánh Điện sao có thể từ bỏ một vị Chí Tôn tương lai như ta? Ngươi chỉ hù doạ ta thôi chứ gì!” Chư Hồng Cộng vỗ ngực nói, “Chư Hồng Cộng ta nhất định sẽ khiến tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn.”
“Ta không hề doạ ngươi.” Thất Sinh đột nhiên trịnh trọng nói, trong mắt bắn ra quang mang, “Thiên Khải Chi Trụ đang trong quá trình sụp đổ, trong vòng hai trăm năm Thái Hư sẽ rơi xuống. Đến lúc đó, thiên địa rung chuyển, vô số sinh linh đồ thán, chỉ có cường giả mới đủ sức tự bảo vệ mình.”
Lần này Chư Hồng Cộng sợ thật. Cổ họng hắn khô khốc, hắn vốn là kẻ nhát gan chỉ thích an nhàn hưởng thụ, không thích làm chuyện phiêu lưu mạo hiểm.
Thất Sinh thấy hắn khẩn trương, bỗng cười nói: “Ngươi có hạt giống Thái Hư, chỉ cần chịu khó cố gắng tu luyện, đương nhiên sẽ thoát được một kiếp.”
“Ngươi ngươi ngươi…”
“Ta cái gì?” Thất Sinh nghi hoặc.
“Cái tính tình thối của ngươi đúng là giống hệt thất sư huynh ta! Ta không thèm tin đâu, đi đi, chỗ này không chào đón ngươi!” Chư Hồng Cộng hạ lệnh đuổi khách.
Thất Sinh bật cười ha hả, xoay người rời đi.
Sau khi Thất Sinh rời đi, Ôn Như Khanh xuất hiện trên tầng trời thấp nhìn theo bóng Thất Sinh. Mãi đến khi đối phương đã đi mất, Ôn Như Khanh mới bay vào đại điện của Chư Hồng Cộng.
Vừa bước vào, Ôn Như Khanh đã trầm giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ tự mình giám sát ngươi tu luyện. Trong vòng hai trăm năm, ngươi phải thành công lĩnh ngộ đại đạo.”
Chư Hồng Cộng cạn lời.
Thái Hư toàn đám người đáng ghét, nói chuyện khó nghe, ta cực kỳ chán ghét nơi này a!
Nhưng Chư Hồng Cộng cũng không phải là đứa ngốc năm đó, hắn thản nhiên mỉm cười, khom lưng nói: “Ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Đại Đế và tiền bối!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận