Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1122

Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Đã như vậy thì lão phu xin nhận. Các vị chỉ cần đưa Hoả Linh Thạch đến Thiên Vũ Viện là được.”
“Đa tạ Lục tiền bối!” Mạc Hành Lộ đứng lên, “Vậy bọn ta không làm chậm trễ ngài nữa. Trong vòng ba ngày Côn Lôn Chính Tông nhất định sẽ dâng Hoả Linh Thạch lên cho ngài.”
“Làm phiền rồi.”
“Sau này gặp lại.”
Trên mặt ba người tràn ngập vui mừng, sau đó dẫn theo mấy ngàn tu hành giả lăng không bay đi.
Minh Thế Nhân ẩn thân trong rừng, tận mắt nhìn thấy mọi chuyện, chỉ có thể lẩm bẩm một câu, gừng càng già càng cay nha!
Loảng xoảng !
Bá Vương Thương rơi xuống đất thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Đoan Mộc Sinh vội vàng nhặt lên, ngượng ngùng gãi đầu nói:
“Sư phụ xử lý như vậy, ta còn hùng hùng hổ hổ cầm thương tới đây muốn đâm người ta… thật là ngại quá.”
“Không chiến mà thắng mới là lựa chọn tốt nhất.” Tư Vô Nhai nói.
Lục Châu cũng hơi quê, cáu giận gắt: “Nhiều chuyện.”
“Đồ nhi biết sai.” Tư Vô Nhai vội khom người.
Lúc này Lục Châu mới xoay người nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
“Tình hình khai diệp thế nào rồi?”
Vu Chính Hải nở nụ cười, không nói một lời gọi ra pháp thân.
Ông !
Một toà pháp thân kim liên cao hai mươi trượng xuất hiện trước mặt mọi người, Kim Diễm bốc lên, chỉ là màu sắc Kim Diễm không nồng đậm như của Lục Châu.
Đám người Ma Thiên Các không khỏi ước ao nhìn toà pháp thân thập diệp Nghiệp Hoả. Kim Diễm của Vu Chính Hải có màu vàng hơi nhạt, toả ra quang mang chói mắt, xinh đẹp động lòng người.
Vu Chính Hải đắc ý nhìn sang Ngu Thượng Nhung: “Nhị sư đệ, sư phụ hỏi nên ta mới gọi ra pháp thân, đệ chớ để ý.”
Ngu Thượng Nhung liếc hắn một cái đầy xem thường rồi thong dong chắp tay với sư phụ: “Đồ nhi cũng may mắn bước vào thập diệp.”
Âm thanh cộng hưởng vang lên, một toà pháp thân không kim liên sừng sững xuất hiện. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung.
Bốn vị trưởng lão là tò mò nhất, lập tức tiến lại gần để quan sát kỹ hơn.
“Đại tiên sinh…”
“Hả?”
“Xin lỗi, nhường đường một chút.” Phan Ly Thiên, Lãnh La, Tả Ngọc Thư và Hoa Vô Đạo bước ngang qua người Vu Chính Hải.
Chỉ có Minh Thế Nhân cưỡi Cùng Kỳ đến bên người Vu Chính Hải, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Đại sư huynh, ta tới xem pháp thân của huynh nè…”
“Đệ lăn qua một bên đi.” Vu Chính Hải phẩy tay.
“Được nha, đại sư huynh muốn ta lăn thế nào? Lăn về phía trước hay lăn ngược ra sau, lăn sang ngang cũng được…”
Minh Thế Nhân đứng trên lưng Cùng Kỳ làm đủ tư thế.
Gâu gâu gâu…
Vu Chính Hải vuốt mặt, rõ ràng là thập diệp Nghiệp Hoả, vì sao lại cảm thấy bi thương thế này?
Sau đó hắn cũng quay đầu đi về phía Ngu Thượng Nhung, rốt cuộc thì pháp thân không kim liên sẽ như thế nào?
Bốn vị trưởng lão tỉ mỉ ngắm nghía biến hoá của pháp thân, Phan Ly Thiên không khỏi thán phục:
“Không ngờ không kim liên lại trông như thế này…”
“Lão thân cảm thấy rất đẹp.” Hai mắt Tả Ngọc Thư sáng lên.
Toà pháp thân thập diệp với mười mảnh liên diệp xoay tròn xung quanh, trông càng tự do và dễ chịu hơn là đứng trên toà kim liên.
Có lẽ vì đồng bệnh tương liên, cả bốn vị trưởng lão đều trảm kim liên để tu hành nên đặc biệt thích ngắm nhìn toà pháp thân không kim liên của Ngu Thượng Nhung.
Nếu là lúc bình thường, Ngu Thượng Nhung sẽ không gọi pháp thân ra cho người khác xem như thế, nhưng sư phụ đã có lệnh, hắn bèn khoanh tay đứng ở một bên, điềm nhiên như không có việc gì.
Một lát sau, Lãnh La hỏi:
“Nếu không có kim liên sẽ không có Mệnh Cung, cũng không tạo thành Mệnh Bàn và Tinh Bàn… Sau này làm sao khai Mệnh Cách?”
Đám người lập tức lườm Lãnh La một cái. Đang vui nói chuyện buồn làm cái gì? Nhưng lời đã nói ra cũng không thể thu hồi.
“Nhị sư huynh, không sao đâu, huynh không cần khai Mệnh Cách cũng có thể đánh giết đám người Thiên Giới Bà Sa không còn một manh giáp mà!” Tiểu Diên Nhi nhảy nhót đến bên cạnh Ngu Thượng Nhung, cười nói.
Ngu Thượng Nhung vươn tay xoa đầu nàng mỉm cười: “Tiểu sư muội hiểu ta nhất.”
“Ta mới là tiểu sư muội mà nhị sư huynh… Ta nghe người ta nói huynh là người đầu tiên trảm liên thử đạo, chỉ riêng việc này thì huynh cũng đã là người tối cường.” Hải Loa cũng đi tới cạnh hắn.
Ngu Thượng Nhung cười một tiếng: “Lời của tiểu sư muội chạm đến đáy lòng ta. Có lời này của muội, có Thiên Giới Bà Sa hay không cũng đã làm sao? Con đường kiếm đạo mênh mông, ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.”
Vu Chính Hải cạn lời.
Thôi, ai bảo ta là đại sư huynh, nhường hắn một chút vậy. Vu Chính Hải ngoan ngoãn thu hồi pháp thân.
Đúng lúc này, Tư Vô Nhai chợt nói: “Hiện tại chúng ta có ba viên Mệnh Cách trong tay, hay là để nhị sư huynh thử một lần xem sao?”
Soạt! Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Lục Châu, kể cả Ngu Thượng Nhung.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa quan sát pháp thân không kim liên, sau đó vươn tay ra: “Mệnh Cách Chi Tâm.”
Vu Chính Hải dâng lên ba viên Mệnh Cách Chi Tâm, Lục Châu cầm lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Sơn Cao. “Thử cái này xem.”
“Vâng.”
Tất cả mọi người đều vô cùng hăng hái muốn nhìn xem pháp thân không kim liên sẽ khai Mệnh Cách như thế nào.
Ngu Thượng Nhung không quá để ý chuyện này, cũng chỉ là thử nghiệm khai Mệnh Cách mà thôi, so với việc trảm kim liên trước kia thì dễ dàng hơn nhiều. Ngu Thượng Nhung cầm Mệnh Cách Chi Tâm của Sơn Cao trong tay, thu nhỏ pháp thân lại để dễ bề quan sát.
Lục Châu nói: “Ngươi vừa bước vào thập diệp, có thể vững chắc cảnh giới thập diệp trước rồi khai Mệnh Cách sau cũng được. Tu vi càng nhiều thì việc khai Mệnh Cách sẽ càng dễ dàng, cũng chịu ít thống khổ hơn.”
Ngu Thượng Nhung đáp: “So với việc trảm liên, việc này không đáng nhắc tới.”
Lục Châu gật đầu. “Sơn Cao thú chú trọng tính phòng ngự và lực lượng. Muốn dung hoà hai loại thuộc tính này, chỉ có Liêm trinh văn võ Cách thuộc khu vực ‘Nhân’ là thích hợp nhất.”
Nói xong Lục Châu nhìn về phía bên dưới pháp thân. Chả có cái gì. Không có Mệnh Cung thì làm sao xác định vị trí Liêm trinh văn võ Cách?
Lục Châu bèn nâng tay, gọi ra liên toạ của chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận