Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 213: Bảy ngày thời gian - Ngọc Phi bị hại? (2)

Lục Châu vuốt râu gật đầu, nói với Vân Tam. “Lão phu cho ngươi thời gian bảy ngày.”
Vân Tam sững sờ, ấp úng nói: “Không.. không phải là ba tháng sao? Bảy.. bảy ngày có phải là quá, quá ngắn?”
Minh Thế Nhân nói: “Ngươi không có tư cách cò kè mặc cả… Bảy ngày sau nếu ngươi không mang Bích Lạc tàn phiến về thì ta sẽ rời núi truy tung ngươi, cho dù ngươi chạy tới chỗ nào ta cũng có thể tìm tới, đào sâu ba thước tấc, rút gân lột da, chém ngươi thành tám khối…”
Vân Tam từ trước tới nay đều chưa từng bị ai bắt được. Nay thất bại trong tay Ma Thiên Các, lòng tin của hắn đã bị đả kích nghiêm trọng.
Bây giờ trong lòng hắn chỉ có một từ: Sợ.
“Bảy ngày… thì bảy ngày…” Vân Tam đáp.
Lục Châu phất tay áo.
Lồng Giam Trói Buộc hoá thành từng điểm ánh sáng phiêu phù trong không trung rồi biến mất không còn dấu vết.
Ngọc Phi ngẩng đầu nhìn loại năng lượng đặc thù của Lục Châu, khẽ tán thưởng: “Lão tiền bối có thủ đoạn thông thiên, chẳng trách Ma Thiên Các cho đến nay vẫn sừng sững không ngã trong tu hành giới.”
Mấy lời nịnh nọt Lục Châu đã nghe nhiều nên gần như được miễn dịch, không chút dao động.
Lồng Giam Trói Buộc biến mất, Vân Tam cực kỳ vui mừng, nguyên khí lại lần nữa tụ tập vào cơ thể hắn.
Vân Tam vội vàng dập đầu nói: “Vãn bối… vãn bối đến Tịnh Minh Đạo ngay.”
Thời gian gấp gáp, hắn chẳng qua chỉ là một tên Thần Đình cảnh, muốn lấy đồ trong tay Tịnh Minh Đạo thì phải cẩn thận suy nghĩ lên kế hoạch chu đáo, nếu không thì vô pháp thực hiện.
“Cút đi.” Minh Thế Nhân phất phất tay.
Vân Tam tung người nhảy ra khỏi Vân Tước Lâu rồi chạy vào trong rừng cây.
Không bao lâu sau đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Ngọc Phi nương nương hé môi cười một tiếng. “Lão tiền bối, thiếp thân còn có việc, xin phép được cáo lui trước.”
“Chờ đã.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Ngọc Phi giật mình, miễn cưỡng nở nụ cười: “Lão tiền bối có gì chỉ giáo?”
“Dường như ngươi không đủ thành ý.” Lục Châu nói chuyện với Ngọc Phi luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ.
“Thành ý?” Ngọc Phi ngơ ngác không hiểu ý hắn.
“Ngươi đã từng gặp Mạc Ly chưa?” Lục Châu hỏi.
“Phi tử của nhị hoàng tử đương nhiên thiếp thân đã từng gặp. Chỉ là… Mạc Ly trước nay là người hướng nội, không thích qua lại với người khác.” Ngọc Phi đáp, hình như đã nhận ra được ý hắn, nàng vội nói: “Xin lão tiền bối yên tâm, trong lòng thiếp thân chỉ biết có hoàng thượng, tuyệt đối không thông đồng làm bậy với bọn họ.”
Lục Châu không đáp, hắn chắp tay sau lưng nhìn về phía sông Cửu Khúc.
Ý tứ rất rõ ràng, thành ý của Ngọc Phi chưa đủ.
Đúng lúc này, dưới tầng tám Vân Tước Lâu đột nhiên truyền tới một đạo thanh âm.
“Ái chà, Ngọc Phi mà cũng bị ăn quả đắng.”
Giọng nói của Giang Ái Kiếm rất đặc thù, chỉ cần mở mồm ra đã tràn ngập mùi vị muốn bị ăn đòn.
Đáng tiếc mọi người trên tầng chín không thể nhìn thấy thân ảnh hắn.
Giang Ái Kiếm tiếp tục nói: “Lão tiền bối… dù sao Vân Tam cũng là người của Ngọc Phi, nếu không có Ngọc Phi chống lưng cho hắn thì sao hắn dám ngấp nghé Thiên Tàm Thủ Sáo. Chuyện này mà không trừng trị đích đáng thì sợ là sẽ tổn hại đến uy danh của Ma Thiên Các nha.”
Vẻ mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh.
Minh Thế Nhân nghe vậy liền gật đầu nói: “Lâu lâu mới nghe ngươi nói tiếng người được một lần. Từ trước tới nay phong cách hành sự của Ma Thiên Các luôn là có thù tất báo, ân oán rõ ràng.”
Ngọc Phi nghe lời hắn nói, lập tức lui về sau một bước.
Đám nha hoàn và binh lính chắn trước mặt nàng.
Hoa Nguyệt Hành cũng đứng bên cạnh Ngọc Phi.
Bầu không khí vốn đang thư thái đột nhiên lại trở nên giương cung bạt kiếm.
Giang Ái Kiếm tiếp tục nói: “Lão tiền bối đã nhận ra từ lâu… ngươi còn định tiếp tục giả vờ?”
Lời này khiến đám người ngơ ngác, chẳng hiểu ra sao.
Bỗng nhiên sắc mặt Ngọc Phi trở nên vô cùng khó coi.
Toàn thân nàng bắt đầu bốc lên luồng khí màu tím.
Trên trán nàng hiện ra một đoá hồng liên quen thuộc.
Nhưng nàng không phát động tấn công, chỉ có vẻ mặt là trông vô cùng dữ tợn…
Luồng khí màu tím kia tản ra bốn phía.
“Ngọc Phi nương nương!”
Mọi người lập tức vận dụng cương khí hộ thể ngăn luồng khí màu tím ở bên ngoài, không cho nó thẩm thấu vào cơ thể.
Điều kỳ quái là…
Đám nha hoàn và binh lính bên người Ngọc Phi đều không bị ảnh hưởng.
Cùng với luồng khí màu tím bị phát tán ra ngoài, đoá hồng liên trên trán Ngọc Phi cũng từ từ tiêu tán. Vẻ mặt dữ tợn cũng dần dần biến mất.
Hoa Nguyệt Hành trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này: “Đây là…”
Đúng lúc này, Giang Ái Kiếm từ tầng tám đi lên, trên mặt nở nụ cười.
Luồng khí màu tím đã biến mất trong không khí.
Ngọc Phi ngã xuống, được hai nha hoàn đỡ lấy.
Vẻ mặt Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Các đồ đệ thì âm thầm kinh ngạc.
Khi luồng khí màu tím đột ngột xuất hiện, bọn họ cứ ngỡ Ngọc Phi là tu hành giả vu thuật cường đại, vừa định đại chiến một trận thì không ngờ đoá hồng liên trên trán Ngọc Phi lại biến mất, toàn thân nàng ta trở nên uể oải, hôn mê bất tỉnh.
“Giang Ái Kiếm, ngươi đã sớm biết nàng ta bị người khác khống chế?” Minh Thế Nhân nghẹn lời hỏi.
“Đúng vậy nha… ta thường làm việc khiêm tốn, sợ kẻ đó có thể thông qua đôi mắt Ngọc Phi mà nhận ra ta.” Giang Ái Kiếm hất tóc nói thêm. “Dù sao người như ta cũng quá xuất chúng, rất dễ bị người ta nhận ra.”
Hắn không nói thẳng ra thân phận tam hoàng tử của mình.
Đám nha hoàn, binh lính và Hoa Nguyệt Hành đều không nhận ra Giang Ái Kiếm, chỉ hững hờ nhìn hắn, thầm nghĩ kẻ vừa xuất hiện này chắc cũng là một trong các ma đầu của Ma Thiên Các, nếu không sao có thể không biết xấu hổ như vậy?
Hoa Nguyệt Hành giật mình hỏi: “Ngươi nói là Ngọc Phi nương nương bị người ta khống chế?”
“Nói thừa.”
Giang Ái Kiếm liếc nàng một cái. “Ngọc Phi không phải là tu hành giả, chỉ là một người bình thường mà thôi. Nàng ta có thể đi lại thoải mái trong cung, lại phục vụ cho người nam nhân có quyền lực nhất trong thiên hạ, nếu ta là Mạc Ly ta cũng không bỏ qua một mục tiêu tốt như vậy.”
Hoa Nguyệt Hành lảo đảo lui lại. Nàng tranh thủ thời gian hết sờ sờ gương mặt mình lại sờ sờ mái tóc, sợ bản thân cũng bị người khác khống chế.
Minh Thế Nhân nói: “Nếu đã khống chế Ngọc Phi thì sao không thông qua nàng ta để đánh lén chúng ta? Dù sao cũng chỉ là hình nhân thế mạng thôi mà.”
Giang Ái Kiếm giơ hai ngón tay lên. “Một là, Mạc Ly hẳn đã bị trọng thương. Hai là, phóng thích vu thuật thông qua người bị điều khiển thì uy lực chỉ đạt được sáu thành. Đối mặt với cường giả như lão tiền bối, nàng ta chỉ có thể lựa chọn cách tránh đi. Thế nên nàng ta mới dùng Ngọc Phi đến cầu hoà, cũng xem như để cho mình có thời gian chữa thương. Tính ra thì Ngọc Phi cũng là người bị hại. Mạc Ly có tâm tư ác độc như thế, không gia nhập vào Ma Thiên Các thì đúng là lãng phí.”
Soạt !
Ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt tụ tập trên người Giang Ái Kiếm.
Sát khí thật lớn nha!
Giang Ái Kiếm vội vàng nói: “Chuyện này… ý của ta là, nàng ta độc ác chung quy cũng chỉ là tiểu đạo… Đại đạo mới là ma.”
Vậy thì còn tạm được.
Ma Thiên Các tuy là ma đạo nhưng cũng rất khinh thường loại chuyện hại người buồn nôn như thế này.
Giang Ái Kiếm nhìn về phía Ngọc Phi đang hôn mê bất tỉnh, cất giọng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau khiêng Ngọc Phi nương nương của các ngươi về đi!”
Hai nha hoàn vội vàng đỡ Ngọc Phi đứng dậy, hấp tấp đi xuống lầu.
Lục Châu không ngăn cản mà chỉ chậm rãi ngồi xuống nhìn bọn nha hoàn đưa Ngọc Phi đi.
Hoa Nguyệt Hành vốn định xoay người rời đi, Giang Ái Kiếm lại nói: “Ngươi không thể đi.”
“A?”
“Sao hả? Chẳng lẽ ngươi định quay về tìm Mạc Ly tính sổ rồi tự chui đầu vào lưới?” Giang Ái Kiếm hỏi.
Hoa Nguyệt Hành sửng sốt.
Lục Châu nhìn Giang Ái Kiếm không chớp mắt giống như đang nhìn một con mồi. Hắn chậm rãi mở miệng. “Lưu Trầm.”
Toàn thân Giang Ái Kiếm đều run lên.
Lục Châu gọi thẳng danh tự của hắn quả thực đã doạ hắn sợ vỡ mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận