Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2023: Ngân Giáp Vệ cường đại

Nhạc Dương Tử gật đầu. Hắn nhảy khỏi lưng thanh bằng điểu, thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống giữa sân, ngẩng đầu nhìn Thất Sinh: “Điện thủ Thất Sinh, ngươi sẽ không cự tuyệt ta đó chứ?”
Trong mắt Thất Sinh mang theo ý cười: “Ta rất vinh hạnh khi có người đến khiêu chiến.”
“Vậy thì tốt, chúng ta đừng nói nhảm làm gì. Mời điện thủ Thất Sinh ra đây đánh với ta một trận.”
Nhưng mà…
Thất Sinh lại lắc đầu nói: “Ta không thể đáp ứng ngươi.”
Nhạc Dương Tử dường như đã có chuẩn bị tâm lý, cười nói:
“Ngươi sợ hãi? Thế nhân đều biết ngươi nắm giữ hạt giống Thái Hư, thiên phú và tu vi đều là nhất đẳng. Đại Đế bệ hạ cũng vì nhìn trúng tài hoa của ngươi mới nâng đỡ ngươi làm điện thủ Đồ Duy điện. Ngươi cũng không cô phụ kỳ vọng của mọi người, đã cống hiến rất nhiều cho Thái Hư. Ngươi yên tâm đi, ta chỉ muốn luận bàn với ngươi một trận, cho dù ngươi bại thì ta cũng chẳng lấy vị trí điện thủ của ngươi làm gì.”
Đám người xôn xao một mảnh. Nếu không khiêu chiến vì vị trí điện thủ thì Nhạc Dương Tử tới đây để làm gì?
Nhìn thái độ của hắn rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, mục đích không quá thân thiện.
Thất Sinh kiên nhẫn giải thích: “Dựa theo quy củ điện thủ chi tranh, phàm là tu hành giả từ cấp đạo thánh trở lên đều có thể tham dự khiêu chiến, ngoại trừ người từng đảm nhiệm vị trí điện thủ và Chí Tôn.”
Nhạc Dương Tử gật đầu nói: “Vừa hay, ta không phải điện thủ, cũng chẳng phải Chí Tôn.”
“Nhưng ngươi là điện thủ Ngự Thú điện.”
Nhạc Dương Tử cười ha hả: “Vị trí đó ta chỉ làm thay cho Nhạc Kỳ mà thôi, hắn chết rồi, ta đại diện cho hắn thì có gì không ổn? Hơn nữa Ngự Thú điện cũng không nằm trong thập điện Thái Hư.”
Thất Sinh lắc đầu: “Ta chỉ nói quy tắc.”
Quy tắc chính là quy tắc, ngươi nói nhiều thì có ích gì.
Lời này khiến Nhạc Dương Tử xù lông, phẫn nộ nói: “Sợ thì cứ nhận sợ, nói nhiều như vậy làm gì? ngươi căn bản không xứng làm điện thủ Đồ Duy điện.”
Trên quy tắc thì Thất Sinh nói có đạo lý.
Nhưng Nhạc Dương Tử khiêu khích như thế khiến đám người cảm thấy kỳ quái. Thất Sinh là điện thủ Đồ Duy điện, tu vi ít nhất là đạo thánh, đối phương đã nói sẽ không tranh vị trí điện thủ, chỉ muốn luận bàn, hắn có gì mà phải sợ?
Thất Sinh đã dự liệu được, bèn cao giọng nói: “Nếu muốn so tài, vậy ta thành toàn cho ngươi.”
Mọi người lập tức hưng phấn. Trận luận bàn này đương nhiên sẽ thú vị hơn mấy trận trước nhiều. Đám người gần như đã quên mất mục đích khi đến đây, lực chú ý đều đặt ở hai người trước mặt.
Nhạc Dương Tử cười nói: “Rất tốt.”
“Nhưng mà…” Thất Sinh bỗng nói tiếp, “Ngươi còn chưa có tư cách khiêu chiến ta. Nếu muốn khiêu chiến thì thắng hắn trước đã.”
Thất Sinh phất tay áo. Tên Ngân Giáp Vệ đứng bên cạnh khẽ gật đầu, hư ảnh lóe lên rồi xuất hiện đối diện Nhạc Dương Tử.
Đám người lên tiếng kinh hô. Ngân Giáp Vệ này… không đơn giản nha!
Xích Đế, Bạch Đế và Thanh Đế đều không mù, lập tức nhíu mày. Một Ngân Giáp Vệ nho nhỏ sao lại có tu vi như thế?
Thất Sinh nói: “Ngươi không nói quy tắc, vậy ta cũng không. Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, phải nắm cho thật chắc đó.”
Nhạc Dương Tử trầm giọng nói: “Ngân Giáp Vệ? Vậy ta san bằng ngươi trước!”
Vù!
Nhạc Dương Tử hóa thành một đạo lưu tinh vọt tới, không gian hóa thành gai nhọn, tạo ra thanh âm chói tai làm đau nhức màng nhĩ của đám người quan chiến.
Ai nấy không khỏi kinh hãi. Nhạc Dương Tử đã gần đến Chí Tôn, tên Ngân Giáp Vệ kia làm sao mà ứng phó?
Ánh mắt Nhạc Dương Tử trở nên lăng lệ, trong chớp mắt đã đến trước mặt Ngân Giáp Vệ, chưởng ấn như sơn đánh ra. Hắn muốn dùng một chiêu đánh bại đối phương.
Oanh!
Trong khoảnh khắc đó, Ngân Giáp Vệ cũng đột ngột xuất chưởng.
Cương khí cắt ngang thiên địa, không khí như bị phá toái. Bên dưới Vân Trung Vực chính là Đại Uyên Hiến, sóng xung kích cường đại do va chạm khiến Đại Uyên Hiến run lên!
Vũ Hoàng đang bế quan tu hành, đột nhiên cảm nhận được động tĩnh bèn mở bừng mắt, hư ảnh lóe lên bay tới đỉnh Đại Uyên Hiến, ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
“Đám hỗn đản Thái Hư lại đang làm trò gì?!”
Một con quái vật khổng lồ không ngừng bay quanh Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến. Vũ Hoàng nói: “Giám sát Thiên Khải Chi Trụ cho tốt, đừng để xảy ra vấn đề.”
Oành oành… con quái vật khổng lồ không ngừng cuộn dần lên cao, biến mất đằng sau tầng mây.
Vân Trung Vực.
Một chưởng qua đi, mọi người đều cả kinh.
Chưởng ấn thản nhiên đánh bay Nhạc Dương Tử. Cánh tay Nhạc Dương Tử đau nhức kịch liệt, không gian trước mặt bị đánh nát, quần áo trên người tơi tả bay phất phới giữa trời. Cũng may không gian có năng lực tự chữa trị rất mạnh, nếu không cánh tay kia của hắn đã bị không gian xé nát.
Nhạc Dương Tử lui về sau trăm mét, ánh mắt tràn ngập kinh hãi nhìn về phía Ngân Giáp Vệ, trong lòng run lên.
Bạch Đế, Xích Đế, Thanh Đế, thập điện, các đệ tử Ma Thiên Các đều phải biến sắc.
Ngân Giáp Vệ đứng yên tại chỗ, một tay chắp sau lưng, một tay vẫn vươn về phía trước, rất có phong phạm cao thủ!
Chỉ là một tên Ngân Giáp Vệ nho nhỏ lại có thể dùng một chưởng đánh lui ngự thú sư Nhạc Dương Tử?
Ngân Giáp Vệ mặc ngân giáp toàn thân, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc nên chỉ có thể nhìn thấy một phần trán, căn bản nhìn không ra gương mặt thật của hắn.
Ba vị Đại Đế liếc mắt nhìn nhau, không nói gì mà tiếp tục quan chiến.
Yên lặng ngắn ngủi qua đi, Ngân Giáp Vệ mở miệng nói: “Mới một chiêu mà thôi, trông ngươi có vẻ vất vả quá.”
Nhạc Dương Tử nghiến răng nghiến lợi, trong lòng giận dữ vô cùng. Hắn đằng không bay lên, giữa thiên địa xuất hiện vô số thanh sắc phi điểu, trên người chúng đều có cương ấn cường đại thủ hộ.
Hai tay Nhạc Dương Tử nâng lên không trung, tất cả thanh điểu xếp thành một hàng đánh về phía Ngân Giáp Vệ.
Ngân Giáp Vệ vẫn đứng yên bất động tại chỗ, bàn tay thu về, hai tay chắp sau lưng mỉm cười nói: “Không biết tự lượng sức mình.”
Vù.
Toàn thân Ngân Giáp Vệ bỗng nhiên bốc lên hỏa diễm, hỏa diễm như quang ấn rọi lên chín tầng mây.
Ầm ầm!
Toàn bộ thanh điểu bị một kích đánh nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận