Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1535

Ánh mắt Triệu Dục nhìn Lục Ngô và đám người Ma Thiên Các đầy phức tạp, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Từ xưa đến nay, nhân loại và hung thú luôn mâu thuẫn, không thể dung hợp, có thể chung đụng hòa hợp được như thế này là vô cùng hiếm thấy, huống chi Lục Ngô còn là thú hoàng cao cao tại thượng.
Đùng!
Đùng!
Thừa dịp đám người không chú ý, Khổng Văn đã chạy vào, đập nát khối băng.
Ước chừng chưa tới một khắc đồng hồ.
Bốn huynh đệ Khổng Văn cầm theo một viên Mệnh Cách Chi Tâm và năm gốc Huyền Mệnh Thảo, chạy ra nói:
"Các chủ, là một con Xà Vương dài trăm mét đang thủ hộ Huyền Mệnh Thảo nhưng đã bị đông cứng chết rồi. Đây là Huyền Mệnh Thảo và Mệnh Cách Chi Tâm của nó, còn đây là mật rắn, giúp thanh nhiệt, sáng mắt, giải độc và trị mẩn ngứa."
Minh Thế Nhân tiến lên cất kỹ Mệnh Cách Chi Tâm và Huyền Mệnh Thảo rồi vỗ vai Khổng Văn nói: "Mật rắn ngươi cứ giữ đi..."
Khổng Văn cười nói: "Thật sự không lấy sao? Vậy thì tạ... tạ ơn Các chủ."
Mật rắn cũng không có nhiều, Khổng Văn biết rõ đây là thứ tốt nên chia thành nhiều phần, phân phát cho mọi người.
"Không cần." Tiểu Diên Nhi dùng hai bàn tay che mặt, ghét bỏ vô cùng.
"Ta cũng không cần." Hải Loa xoay người né tránh.
Những người khác thì coi như không thấy.
Khổng Văn nói: "Vậy huynh đệ chúng ta không khách khí nha!"
Bọn hắn quanh năm sinh hoạt tại bí ẩn chi địa, có thứ gì mà chưa ăn qua. Bốn người nhanh chóng phân bổ mật rắn, nuốt vào bụng rồi dùng nguyên khí luyện hóa.
Triệu Dục nói: "Ngươi không sợ trúng độc?"
"Bốn huynh đệ chúng ta đã dùng qua rất nhiều loại độc, ít nhiều gì cũng có thể xưng là bách độc bất xâm. Khà khà..." Khổng Văn cười nói.
Lục Châu cũng không ưa thứ đồ chơi này. Hắn chỉ nói: "Tiếp tục dẫn đường."
Triệu Dục hít sâu một hơi, nhìn về hướng Thiên Khải Chi Trụ rồi đạp đất bay lên không trung.
Vù vù vù. Đám người cùng lên.
Đi được một lúc, Triệu Dục đáp xuống, chỉ tay về phía đàn thú trước mặt: "Nơi này có Huyết Nhân Tham, Hỏa Liên và Tuyết Liên."
Lúc này, Lục Ngô lại cúi đầu nhìn về phía trước nói: "Giao cho bản hoàng."
Nhưng ngay khi Lục Ngô vừa chuẩn bị động thủ.
Trên bầu trời cách đàn thú không xa, một đám hắc vụ đột nhiên cuốn tới.
Đám hung thú bị dọa lao vọt đi. Rầm rầm rầm... Đại địa rung động.
"Có tu hành giả."
Bên trong hắc vụ có mấy vị tu hành giả bị hắc vụ điên cuồng đuổi theo.
Phịch phịch!
"A!"
Phịch phịch!
Từng tiếng kêu thê lương vang lên.
Không một tu hành giả nào trong số đó chạy thoát, toàn bộ đều rơi xuống.
"Sư phụ, chúng ta có nên lui không?" Minh Thế Nhân thấy tình thế không ổn, lập tức hỏi.
Đoan Mộc Sinh xuất hiện trên đầu Lục Ngô, tử long trên hai cánh tay như ẩn như hiện: "Tứ sư đệ, đã đến rồi sao có thể lùi bước?"
Lục Ngô cúi đầu phà ra một luồng khí lãng.
Phù!
Cuồng phong thổi gãy đại thụ, đẩy lùi hắc vụ. Một cái bóng mờ cũng theo hắc vụ biến mất.
Mọi thứ trở lại yên tĩnh.
"Đó là thứ gì?"
"Không thấy rõ..."
Triệu Dục lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: "Đó là Thiên Ngô."
"Thiên Ngô?"
"Nơi này là địa bàn của Thiên Ngô... Lão tiên sinh, giao dịch giữa chúng ta chấm dứt, đồ ta cũng không cần nữa. Chúng ta từ biệt tại đây." Triệu Dục phất tay nói.
Đám thủ hạ của hắn cấp tốc tập hợp.
Tốc độ nói chuyện của Triệu Dục rất nhanh như thể không cần nghĩ ngợi, hắn có bản năng sợ hãi đối với thứ bên trong hắc vụ. Lúc nói chuyện vẫn không quên nhìn chăm chú xem xét tình hình bên trong rừng cây.
Lục Ngô nằm ở phía sau, hai mắt nhìn chòng chọc về phía hắc vụ, mãi đến khi hắc vụ biến mất nó mới vươn cự trảo đặt xuống trước mặt Triệu Dục, ngăn hắn lại.
Triệu Dục cạn lời.
Không khí vô cùng lúng túng.
Triệu Dục chắp hai tay khẩn cầu: "Có chuyện thì từ từ nói, tuyệt đối đừng động thủ."
Không một ai hoài nghi sức chiến đấu của Lục Ngô.
Lục Ngô cúi đầu xuống, liếc Triệu Dục một cái đầy hăm dọa: "Này người trẻ tuổi, không giữ chữ tín còn muốn bỏ đi?"
Triệu Dục lúng túng đến cực điểm.
Hắn miễn cưỡng nặn ra một bộ tiếu dung, dùng dư quang quan sát trái phải trước sau xem có khả năng xuất hiện dị động không, một tay nhẹ nhàng nhấn xuống đai lưng bên hông: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi."
"Muốn đi cũng được, nói tất cả những gì ngươi biết đã." Lục Châu mở lời.
Triệu Dục nói: "Ý ngài là về Thiên Ngô?"
Vụt.
Minh Thế Nhân rút Ly Biệt Câu ra, học theo dáng vẻ Đoan Mộc Sinh, hà hơi lên lưỡi câu rồi dùng tay áo chà qua chà lại mấy lần, lưỡi câu bóng loáng phản chiếu rõ ràng ngũ quan góc cạnh của hắn.
Trong mắt Minh Thế Nhân lóe lên hàn quang, nói: "Sư phụ, đến lúc này rồi mà hắn còn muốn giả ngu, hay là để đồ nhi một đao chấm dứt hắn?"
Triệu Dục thở dài: "Giết ta cũng vô dụng, Thiên Ngô này là thánh thú nổi danh. Cổ tịch có ghi, tại Triều Dương Cốc có một người tên là Thiên Ngô, được xưng là Thủy Bá. Nó có mặt người, 8 đầu, 8 chân, 8 đuôi, toàn thân màu vàng xanh."
"Người?" Lục Châu chú ý đến cách hắn dùng từ.
Nếu là người thì sao có thể dùng 8 đầu, 8 chân, 8 đuôi để diễn tả?
"Trên sách cổ ghi lại như thế, ta cũng chưa từng thấy qua. Chỉ nghe các trưởng bối kể lại, nó là người nhưng cũng là hung thú." Triệu Dục giải thích nói.
"Tạp giao?" Minh Thế Nhân hỏi.
Triệu Dục có thể cảm giác được khí thế hùng hổ đáng sợ trên người Minh Thế Nhân, như thể cố ý nhằm vào hắn.
"Điều này không quan trọng, quan trọng là, Thiên Ngô là thánh thú danh xứng với thực, còn là thánh thú thượng cổ. Về sau kết thù với Trấn Nam Hầu tại Đại Hoan Lạc, hai người đấu đá trên vạn năm. Có người nói, Trấn Nam Hầu giành được thắng lợi, Thiên Ngô chết; cũng có người nói Trấn Nam Hầu đã chết..."
"Vậy làm sao ngươi biết thứ trong hắc vụ vừa rồi là Thiên Ngô?" Minh Thế Nhân truy vấn.
"Hình như ta kịp nhìn thấy 8 đầu, 8 đuôi của nó... Lóe lên rồi biến mất." Triệu Dục nói.
Trong quá trình nói chuyện, tay trái của Triệu Dục vẫn liên tục nhấn mạnh xuống đai lưng.
Không gian u ám kết hợp với rừng cây xanh um tươi tốt, giống như rừng cây ngày tận thế vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
"Ngươi biết gì về Thiên Khải Chi Trụ?" Lục Châu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận