Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1501

“Thiên biến vạn hoá, đạo cũng có thể xem như là quy tắc. Tiên hiền ngày xưa cho rằng quy tắc cường đại nhất thế gian chính là ‘thời gian’. Tu hành giả thông qua việc tu hành để gia tăng thọ mệnh cũng là đang phá vỡ quy tắc của thời gian.”
Minh Thế Nhân gãi gãi đầu: “Ý của ngươi là, chân nhân có thể nghịch chuyển thời gian?”
Tần Nhân Việt lắc đầu: “Nghịch chuyển thời gian thì không ai làm được, chỉ có thể làm nó chậm lại. Thời gian là một trong các đại đạo, đến Thánh nhân cũng không dám nói lời cuồng ngôn như nghịch chuyển thời gian.”
Nói xong, hắn xoay người nói với Lục Châu: “Nếu lời ta có chỗ nào chưa đúng, mong lão tiên sinh bổ sung sửa chữa.”
Người này là đồ đệ của Lục Châu, nếu hắn nói sai chẳng khác gì dạy hư học sinh của người ta.
Lục Châu nói: “Ngươi nói không sai, chỉ là pháp tắc trên thế gian có ngàn ngàn vạn vạn, thời gian chưa chắc là tối cường.”
Tần Nhân Việt giật mình, chắp tay nói: "Xin lắng tai nghe."
Lỗ tai bốn mươi chín kiếm khách cũng dựng lên, muốn được nghe các vị cường giả đàm luận về tâm đắc tu hành, đối với bọn hắn thì đây cũng là một loại kỳ ngộ.
Lục Châu nói:
“Bất kể thời gian có biến hoá như thế nào thì thương hải vẫn hoá tang điền, con người vẫn là sinh lão bệnh tử, trong khi đó thiên địa vĩnh hằng rất khó thay đổi, đó là không gian. Ngoài ra còn có một số pháp tắc còn huyền diệu hơn, chẳng hạn như pháp tắc bảo toàn, hoặc là… pháp tắc cân bằng. Nơi nào có sinh mệnh, nơi đó ắt có pháp tắc, vĩnh viễn sẽ không biến mất.”
Nói xong hắn nhìn về phía Tần Nhân Việt.
Tần Nhân Việt gật đầu cười: “Đồng ý. Nhân loại vẫn luôn bị thiên địa ràng buộc ước thúc, bị pháp tắc bảo toàn, luật rừng, thậm chí là pháp tắc cân bằng ước thúc. Người chân chính đánh phá những pháp tắc này mới thật sự là đại năng.”
Đám người lộ vẻ thụ giáo.
Khi cá thể đạt tới cường độ nhất định, có thể cải biến những người xung quanh, thậm chí là một phương thiên địa pháp tắc, như thế mới xứng đáng gọi là đại năng.
Chân nhân rốt cuộc vẫn còn kém một chút.
Lục Châu vuốt râu.
Cũng may thời đại học hắn đọc nhiều sách, chỉ cần nói nhảm mấy câu có logic thì không thể nào sai nha.
“Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của lão tiên sinh?” Tần Nhân Việt hỏi.
Hôm nay hắn hoàn toàn đắc tội Diệp Chính. Tuy Diệp Chính bị giáng cấp nhưng rất nhanh sẽ khôi phục, lại có chân nhân khác giúp đỡ hắn, Tần Nhân Việt nhất định phải lôi kéo Lục Châu.
“Lão phu họ Lục.”
“Tham kiến Lục chân nhân.” Tần Nhân Việt và bốn mươi chín kiếm khách đồng thời hành lễ.
Thôi, mặc kệ bọn họ hiểu lầm vậy.
Lục Châu chỉ là không quen người ta gọi mình là chân nhân, suy cho cùng tu vi hắn còn chưa tới mức đó. Nhưng luận về thực lực chân chính thì hắn cũng không kém gì, dù có giải thích cũng chẳng ai tin.
Tần Nhân Việt nói: “Nếu có thể, không biết chư vị có muốn đến thăm hàn xá một chuyến?”
Lục Châu nói: “Lão phu còn có việc bận.”
“Vậy thì đành tạm biệt.” Tần Nhân Việt lấy ra mấy tấm phù chỉ. Minh Thế Nhân nhanh tay cầm lấy.
“Nếu có việc thì cứ liên hệ ta, mong bằng hữu không ghét bỏ.”
“Không dám.” Lục Châu đáp.
Nói xong, Tần Nhân Việt mang theo bốn mươi chín kiếm khách bay về phía chân trời.
Minh Thế Nhân nhìn theo, ghen tị nói: “Chân nhân thật mạnh.”
Đáng tiếc Minh Thế Nhân không nhìn thấy một màn Lục Châu kịch chiến với Hỏa Phượng…
“Liên lạc với các sư huynh ngươi.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Minh Thế Nhân sử dụng phù chỉ liên hệ với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Biết cuộc chiến đã kết thúc, mấy người lập tức chạy đến.
Trên đường đi, khắp nơi đều là cảnh cháy sém hoang tàn khiến mấy người không khỏi than thở.
“Chờ một chút!” Khổng Văn bỗng nói.
“Sao vậy?”
“Kia… hình như là thú hoàng…” Khổng Văn chỉ tay về phía Lục Ngô khổng lồ.
“Đúng thật là nó!” Khổng Vũ trợn mắt nói.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, Lục Ngô là thuộc hạ của gia sư.”
Không bao lâu sau, đám người đã bay đến trước mặt Lục Châu.
Tiểu Diên Nhi nhảy khỏi lưng Bạch Trạch, chạy tới hỏi: “Sư phụ, người không sao chứ?”
Lục Châu lắc đầu nói: “Hỏa Phượng mạnh ngoài sức tưởng tượng, vi sư chỉ có thể đánh lui nó.”
“Ách… đánh lui?”
Còn sống đã là không tệ, đánh lui là khái niệm gì?
Khổng Văn ngẩng đầu nhìn Lục Ngô, len lén nuốt nước bọt rồi dụi dụi mắt, sau đó mới dám xác định đây đích thị là Lục Ngô cấp thú hoàng.
Lục Ngô đưa quả trứng cho Minh Thế Nhân: “Cất kỹ.”
“Đây là gì ạ?”
“Đừng truyền ra ngoài.” Lục Châu căn dặn.
“Vâng.”
Minh Thế Nhân vốn định mở ra xem, nhưng thấy sắc mặt sư phụ nghiêm túc lập tức hiểu ý, vội vàng nhét nó vào túi hành trang.
“Tam sư huynh!” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa hành lễ.
Đoan Mộc Sinh thu hồi Bá Vương Thương, mỉm cười nói: “Các vị sư muội, đã lâu không gặp.”
“Tam sư huynh mạnh hơn xưa nhiều rồi.” Tiểu Diên Nhi nói.
“So với các sư huynh thì ta còn kém xa lắm.” Đoan Mộc Sinh gãi đầu.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười khích lệ: “Đệ vốn là người khắc khổ tu hành, nay có Lục Ngô giúp đỡ, chờ thêm một thời gian nữa tất có thể vượt qua ta và đại sư huynh.”
“Đa tạ nhị sư huynh khen ngợi.” Tâm tình Đoan Mộc Sinh rất tốt.
Lục Châu nhìn lên thiên không, bầu trời vẫn tối đen xám xịt không chút ánh sáng. Nên tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.
Lục Ngô vốn định dẫn mọi người đến sơn mạch bí mật cách đó trăm dặm, nhưng nơi này hoàn cảnh quá kém, không thích hợp cho nhân loại cư ngụ. Cũng may Khổng Văn có kinh nghiệm phong phú, đề nghị mọi người đi về hướng đông, nơi đó có một cánh rừng bao la lưng lựa vào vách núi, lại có sông ngòi uốn quanh, thích hợp để nghỉ ngơi.
Bầu trời không trăng cũng không sao.
Đoàn người Lục Châu đi tới cánh rừng. Lục Ngô nhìn quanh với vẻ nhàm chán: “Nhân loại thật không thú vị.”
“Ngươi là hung thú, nằm ở đâu ngủ cũng được, nhân loại thì không giống như thế.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Nhớ ngày đó Đoan Mộc chân nhân lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, ngay cả trong nước cũng có thể ngủ.”
Khổng Văn nghe đến tê cả da đầu, rón rén đi tới cạnh Minh Thế Nhân, thấp giọng hỏi: “Đây… thật sự là thú hoàng sao?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Minh Thế Nhân liếc hắn một cái rồi không nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận