Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1939: Đến Thái Hư

Trời đã sáng.
Lục Châu thở ra một hơi, rốt cuộc hắn vẫn không hiểu nổi lực lượng của Thiên Tự Quyển là như thế nào.
“Các chủ, Lê đạo thánh đợi ngài đã lâu.”
“Đã biết.”
Lục Châu đứng dậy đi ra cửa. Trước khi rời đi, hắn quay đầu nhìn về phía cái bàn, cái ghế,… và cả bức tranh của Trần Phu trong đạo trường.
Thương hải tang điền, cảnh còn người mất. Có lẽ… sau này hắn sẽ chẳng đến đây nữa.
Đám người Ma Thiên Các đã tập hợp. Lê Xuân đạo thánh đi qua đi lại chờ đợi Lục Châu.
“Lê đạo thánh chờ một chút, Các chủ sẽ tới ngay.” Mạnh Trường Đông nói.
Lê Xuân cười đáp: “Không vội không vội, nhân tài đáng giá để chờ đợi. Trăm năm qua ta còn chờ được, hiện tại có là gì.”
Lời này thuần tuý chỉ là nói lịch sự mà thôi, trong lòng Lê Xuân đã gấp đến độ không thể đứng yên.
“Để ngươi chờ lâu.” Lục Châu từ xa đi tới, khí thế không đổi, “Lên đường đi.”
Lê Xuân cảm thấy không ổn lắm, bèn thấp giọng nói: “Lục huynh, ta có một đề nghị nho nhỏ.”
“Nói đi.”
“Vào Thái Hư rồi thì nên khiêm tốn cúi đầu một chút.” Lê Xuân nói, “Ta muốn tốt cho ngươi thôi, Thái Hư không giống với cửu liên đâu.”
Đám người cao cao tại thượng ở cửu liên khi vào Thái Hư đều chỉ là tầng dưới chót. Tân nhân nên có giác ngộ của tân nhân, đây là lời Lê Xuân thường nói với đám người mới, chỉ là người mới đợt này hơi đặc biệt nên hắn mới dùng từ uyển chuyển một chút.
Lục Châu nói: “Lão phu tự có phân tấc.”
Lê Xuân cạn lời.
Được rồi, kệ ngươi.
Dù sao nhiệm vụ tuyển người của mình đã hoàn thành, sau khi tiến vào Thái Hư bọn hắn phải tự dựa vào bản thân thôi. Đắc tội đại lão rồi bị phạt cũng là bọn hắn chịu, mình nhọc lòng làm gì.
“Đã như vậy thì chúng ta lên đường thôi.” Lê Xuân đạp đất bay lên, phi hành về phương bắc.
Lục Châu vốn muốn để toạ kỵ đi cùng, nhưng bọn nó quá gây chú ý, dễ bị bại lộ nên đành để lại Ma Thiên Các.
Đám người bay về hướng bắc, sau đó bay thẳng lên trời.
“Trên không trung?” Mạnh Trường Đông không ngờ phù văn thông đạo của Thái Hư lại xây ở giữa không trung.
Lê Xuân cười đáp: “Thập điện đều có thói quen lưu lại thông đạo khác nhau, ta thích làm ở giữa không trung.”
Đám người bay qua tầng mây, xuyên qua mê vụ, nhìn thấy một ngọn sơn phong.
“Ngay ở phía trước.” Lê Xuân vừa nói vừa vung ra một chưởng.
Chưởng ấn bay ra chạm vào đỉnh núi kích hoạt phù văn thông đạo sáng lên, vô số phù văn hiện ra toả quang mang không ngớt. Thấy cảnh này, Triệu Hồng Phất tán thưởng nói:
“Ta chưa bao giờ nhìn thấy phù văn thần diệu như thế.”
“Chỉ có Chí Tôn mới khắc hoạ ra được phù văn bậc này, đương nhiên ngươi chưa thấy bao giờ rồi.” Lê Xuân thản nhiên nói.
Lê Xuân dẫn đầu bay vào thông đạo, đám người Ma Thiên Các theo sát phía sau.
“Đi!”
Quang hoa bắn lên ngút trời, năng lượng cộng hưởng mãnh liệt. Một khắc đồng hồ sau, khi quang hoa bốn phía tiêu tán, đám người xuất hiện trên một toà sơn phong.
Ánh mặt trời rạng rỡ rọi xuống người bọn hắn, bầu trời trong vắt không một gợn mây, cơn gió nhẹ thổi qua. Trước mặt bọn hắn là một vùng đất mênh mông không thấy điểm cuối, dãy sơn mạch cao đến năm ngàn trượng kéo dài liên miên không dứt.
Đám người Ma Thiên Các vốn cho rằng Thái Hư cũng giống như cửu liên trước khi hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, nhưng cảnh tượng trước mắt lại nằm ngoài dự đoán, nói Thái Hư là nhân gian tiên cảnh cũng không ngoa.
“Đây… chính là Thái Hư?” Trên mặt Phan Trọng tràn đầy rung động. Cửu liên không thiếu nơi có cảnh sắc như tiên giới, nhưng so với nơi này thì đều kém ba phần.
Lê Xuân đứng chắp tay sau lưng, cười nói: “Hoan nghênh các vị tới Thái Hư.”
“Thái Hư thật sự ở trên trời?”
“Vẫn luôn như thế. Chỉ là độ cao này không có nhân loại nào dùng sức mình bay tới được thôi.”
Mạnh Trường Đông tán thưởng nói: “Công trình to lớn như vậy sao nhân loại có thể làm được?”
“Ta cũng không biết. Nếu ngươi thích tìm hiểu thì Thái Hư có rất nhiều nhân tài nghiên cứu vấn đề này, ngươi có thể giao lưu với bọn hắn.” Lê Xuân đáp.
Từ khi vào Thái Hư, hắn chưa từng quan tâm tới vấn đề này.
Lục Châu nói: “Đại địa sinh ra thập đại Thiên Khải Chi Trụ, trong vòng một đêm nâng Thái Hư lên trời.”
Lê Xuân nhìn sang: “Lục huynh biết rõ?”
“Từng thấy trong mơ.” Lục Châu nói.
Không buồn cười chút nào.
Đám người thưởng thức mỹ cảnh Thái Hư, hưởng thụ nguyên khí nồng đậm của nơi này và khí tức Thái Hư nhàn nhạt lan toả trong không gian. Chẳng trách tu hành giả nơi này lại cường đại như thế, ngay cả trong không khí cũng có khí tức Thái Hư!
“Thập đại Thiên Khải Chi Trụ vốn là giếng nước của Thái Hư.” Lê Xuân cười nói, “Nhưng đừng đi nói lung tung, đây là bí mật mọi người đều biết nhưng không ai dám thảo luận. Còn nữa… Thái Hư có mấy điểm kiêng kỵ, ta phải nói rõ ràng với các ngươi một lần.”
“Mời Lê đạo thánh nói.” Lục Ly lên tiếng.
“Một là, trong Thái Hư không được nói tới việc trời sẽ sập, đây không phải vấn đề chúng ta cần quan tâm. Hai là, mọi việc liên quan đến thiên địa cân bằng đều có Thánh Điện xử lý. Ba là, không được đàm luận về thần tích của Ma Thần ở Thái Hư, cho dù các ngươi tò mò cỡ nào. Bốn là, người mới gia nhập Thái Hư không được đi loạn khắp nơi. Huyền Dặc điện rộng lớn vô biên, nhưng không có nghĩa là các ngươi có thể đi tới cửu điện còn lại.”
Lê Xuân chỉ về phía trước, “Bên kia có lối đi thẳng tới Huyền Dặc điện.”
Đám người đi theo Lê Xuân tới phù văn thông đạo.
Lê Xuân lại chỉ về phía tây nói: “Trong Thái Hư có rất nhiều thánh thú, có ngự thú sư quản lý chúng. Nếu chạy loạn mà gặp phải thánh thú bộc phát thú tính thì ta không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Mạnh Trường Đông nói: “Lê đạo thánh yên tâm.”
Đám người tiến vào thông đạo, quang hoa sáng lên. Gần như là trong chớp mắt bọn hắn đã xuất hiện giữa một quảng trường lớn.
“Phía trước chính là Huyền Dặc đại điện. Huyền Giáp Vệ đều ở gần thiên điện…”
Đám người vừa đi vừa thưởng thức kiến trúc của Huyền Dặc điện.
Trên đường cũng gặp phải một số tu hành giả hiếu kỳ. Có người mỉm cười nói: “Huyền Dặc điện rốt cuộc cũng có tân nhân rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận