Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1294

Mọi người đều biết tinh hoa Hắc Diệu Thạch bị Bạch Tháp lũng đoạn. Đại Minh vương đình một mực canh cánh trong lòng, hàng năm muốn có được tinh hoa Hắc Diệu Thạch là phải bỏ ra cái giá thật lớn để giao dịch với Bạch Tháp.
Không ngờ bây giờ Công Tôn Viễn Huyền lại có thể lấy ra một túi tinh hoa Hắc Diệu Thạch, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là bọn hắn đã lũng đoạn được Bạch Tháp từ lâu.
Một mũi tên bắn hai con chim, nhìn như đang xin lỗi, nhưng kỳ thực hắn đang nói cho Lam Hi Hoà biết, uy quyền của Bạch Tháp đã kết thúc.
Lam Hi Hoà cười nhạt nói: “Tiểu Lam, thu nhận.”
Lam y nữ hầu đi tới, vừa định vươn tay ra cầm thì Công Tôn Viễn Huyền đã khoát tay nói:
“Hôm nay ngoài việc đến nhận lỗi ra, ta còn có một yêu cầu quá đáng.”
Lam Hi Hoà ra hiệu cho hắn nói tiếp. Công Tôn Viễn Huyền cười nói: “Ta muốn luận bàn thêm một trận với Lam tháp chủ.”
“Luận bàn?”
“Lần trước thương thế Lam tháp chủ chưa hồi phục, ta thắng không vẻ vang. Nay đã trôi qua một tháng, chắc là Lam tháp chủ đã khỏi hẳn, mong Lam tháp chủ cho ta một cơ hội.” Công Tôn Viễn Huyền mặt dày nói.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, rất khó có thể tin tưởng tình cảnh của Bạch Tháp đã quẫn bách đến mức này.
Thế nhân đều cho rằng Lam Hi Hoà vô địch thiên hạ, cao cao tại thượng, là quyền uy không ai có thể xâm phạm.
Công Tôn Viễn Huyền muốn là người đầu tiên hạ gục nàng, giành lấy công đầu, dã tâm đúng là không nhỏ.
Đạo trường Bạch Tháp rất độc đáo thanh nhã, tựa như chủ nhân của nó, tinh xảo mà đẹp đẽ. Nhưng lúc này đây, lời nói của Công Tôn Viễn Huyền chẳng khác nào một con ruồi vo ve ồn ào khiến người ta khó chịu.
Khụ khụ…
Lam Hi Hoà ho khan mấy tiếng, lam y nữ hầu lo lắng đỡ lấy nàng nhưng bị nàng phất tay ngăn lại.
Tình trạng của nàng không quá lạc quan, vừa hay lại đúng ý Công Tôn Viễn Huyền.
Lam Hi Hoà không trách mắng mà nói: “Nếu ngươi muốn so tài, ta thành toàn cho ngươi.”
“Đa tạ Tháp chủ thành toàn.”
Công Tôn Viễn Huyền nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Vậy thì chúng ta phân thắng bại ngay tại đạo trường này.”
Lam y nữ hầu cau mày nói: “Ngươi có biết xấu hổ không vậy, thương thế của Tháp chủ chưa lành, vừa rồi ngươi còn nói mình thắng mà không oai kia mà?”
Công Tôn Viễn Huyền nói:
“Nếu là người khác thì đương nhiên thắng mà không oai, nhưng đây là Lam Tháp chủ mười ba Mệnh Cách, trong tay có Nhật Nguyệt Tinh Luân và hai đại Mệnh Quan. Nếu Lam tháp chủ ở thời kỳ toàn thịnh, ta không có chút phần thắng nào, như vậy thì luận bàn còn có ý nghĩa gì?”
“Phi!” Nữ hầu không kiềm chế được gắt một tiếng, da mặt của Công Tôn Viễn Huyền đúng là dày hơn cả tường thành.
“Ngươi cho rằng ta bị thương thì không giết được ngươi?” Lam Hi Hoà hỏi.
Nàng nói thẳng từ ‘giết’ để vạch trần mục đích thật sự của Công Tôn Viễn Huyền. Âm mưu của hắn đến người qua đường còn biết, không cần phải lấy lý do đường hoàng như thế làm gì.
“Được.” Công Tôn Viễn Huyền không thèm che giấu nữa, trong mắt dấy lên chiến ý, “Phân cao thấp, quyết sinh tử.”
Trên bầu trời Bạch Tháp, mây đen cuồn cuộn kéo tới, nguyên khí hội tụ lại tạo thành hình dạng rồng cuốn.
Tháp cao vạn trượng đâm thẳng lên bầu trời, chưa từng có người nào chạm đến đỉnh, không ai biết khi nào Bạch Tháp xây xong, cũng không hiểu vì sao phải xây cao như vậy. Có người nói là do các bậc tiên hiền muốn đứng ở một nơi thật cao để quan sát đại địa.
Lam Hi Hoà đứng thẳng người dậy.
Sắc mặt Công Tôn Viễn Huyền trở nên ngưng trọng, lùi lại mấy bước: “Ngươi đã chuẩn bị trước?”
Lam Hi Hoà nói: “Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?”
Thân ảnh nàng nhẹ như yến, cánh tay đẩy ra, Nhật Nguyệt Tinh Luân nở rộ quang mang, hội tụ nguyên khí giữa đất trời rồi phóng tới trước mặt Công Tôn Viễn Huyền.
Công Tôn Viễn Huyền gọi ra Tinh Bàn và Vô Cực Thuẫn ngăn ở trước mặt.
Ầm!
Cương khí giao thoa, sóng xung kích nhộn nhạo trong không gian.
Lục Châu vừa định thi triển phòng ngự, lại thấy từng gợn sóng trong đạo trường bị Bạch Tháp hấp thu toàn bộ!
Tư Vô Nhai không khỏi lấy làm kỳ lạ, cấu tạo của Bạch Tháp đúng là khác thường, không ngờ lại có thể hấp thu lực lượng bên ngoài để bảo toàn bản thân.
Lam Hi Hoà cười nhạt nói: “Vô Cực Thuẫn, quốc sư đúng là dốc hết vốn liếng.”
Nhưng Công Tôn Viễn Huyền thì không nhẹ nhàng như vậy. “Lam tháp chủ thật là thủ đoạn!”
“Ngươi nói… nếu bây giờ ta gọi ra Tinh Bàn, phóng thích lực lượng Mệnh Cách thì ngươi sẽ có kết cục gì?” Sau lưng Lam Hi Hoà hiện ra Tinh Bàn cực lớn.
“Ngươi…”
Công Tôn Viễn Huyền nhìn quanh một chút rồi bừng tỉnh. “Đạo trường?”
Mỗi một tu hành giả cường đại đều có đạo trường của riêng mình, lợi dụng trận pháp và thiên thời địa lợi để tạo ra môi trường có lợi nhất cho bản thân.
Diệp Chân cũng vậy, Dư Trần Thù cũng thế… Một đại nhân vật như Lam Hi Hoà sao có thể không có đạo trường đặc thù?
Công Tôn Viễn Huyền nói: “Nhưng dù vậy ngài cũng không làm gì được ta.”
Nhật Nguyệt Tinh Luân đẩy mạnh về trước, Vô Cực Thuẫn rung động ken két, mặt thuẫn bị lõm vào.
Trái tim Công Tôn Viễn Huyền đập nhanh kịch liệt, hắn tiến lên đẩy mạnh Vô Cực Thuẫn, nhưng lúc này Lam Hi Hoà lại lăng không bay lên, sau lưng xuất hiện Tinh Bàn lấp lánh đang không ngừng xoay tròn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận