Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 443

Không có Đại vu như Ba Mã và Mạc Ly duy trì, loại vu thuật cấp thấp này không thể thay đổi được chiến cục.
Huống hồ gì nơi này là bên ngoài Lương Châu Thành, không có đại trận, vu thuật không gây ra được bao nhiêu áp lực.
Ầm ầm…
Cao thủ Nhu Lợi liên tục đánh ra ba kích, pháp thân lang vương từ một hoá thành ba, hai đạo đánh về phía Dương Viêm, một đạo nhào về phía Vu Hồng.
Dương Viêm cùng pháp thân liên tục lui ra sau, lùi dần về phía tường thành.
Vu Hồng chỉ mới tứ diệp, ăn phải một kích quá mạnh nên bị đánh bay ngược ra ngoài, trong quá trình bay ngược hắn vội thu hồi pháp thân.
“Cao thủ Nhu Lợi mạnh vậy sao?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nói, ý định lao xuống đó bị dập tắt trong khoảnh khắc, nàng lập tức tóm chặt cánh tay sư phụ.
“Pháp thân lang vương có lực bộc phát rất mạnh, lực công kích cũng thi triển ra toàn bộ, trong khi Dương Viêm hẳn đã bị tiêu hao năng lượng quá nhiều. Nếu công bằng chiến đấu thì Dương Viêm sẽ không thua.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Vấn đề chính là, trên đời này làm gì có chuyện công bằng?
Trên tường thành có cung tiễn thủ đang bắn ra tiễn cương xạ kích về phía đám người dị tộc đang xông tới.
Dương Viêm lăng không lơ lửng phía trước tường thành. Tường thành quá rộng lớn, hắn thậm chí không nhìn rõ được ai với ai, càng đừng nói tới việc có thể nhận ra Lục Châu ở giữa đám người.
Dương Viêm nói: “Lưu Bỉnh cấu kết dị tộc, gửi phi thư báo cho thất tiên sinh!”
“Vâng!”
Tình cảnh của U Minh Giáo trở nên gian nan, hai bề thọ địch.
Trước mắt có tường thành và trận pháp thủ hộ thì không sao, nhưng càng kéo dài thì U Minh Giáo sẽ càng chịu thiệt thòi.
Trong hồ lô của Tư Vô Nhai rốt cuộc đang bán thuốc gì?
Đám tu hành giả đứng trên ngọn cây quan sát Lang Vương Nhu Lợi, cất tiếng chửi ầm ĩ:
“Dị tộc khinh người quá đáng, thật là đáng ghét! U Minh Giáo dù là ma giáo nhưng ít ra còn biết chống lại dị tộc, vậy mà tứ hoàng tử Lưu Bỉnh lại dám cấu kết với bọn chúng?”
“Sao không mở trận pháp phòng hộ?”
“Mở không được, U Minh Giáo có thể nhẹ nhàng chiếm lĩnh Lương Châu Thành là vì trận pháp đã bị khống chế. Tứ hoàng tử là thủ lĩnh của lục đại tướng quân, nếu chạy tới đây thì U Minh Giáo xong đời.”
Đám người rôm rả nghị luận, nhưng người có tu vi cao nhất trong đám họ cũng chỉ mới Phạn Hải cảnh, căn bản không thể giúp được gì. Nhiều lắm chỉ là đợi khi cuộc chiến kết thúc thì chạy xuống chiến trường giết một số tiểu lâu la mà thôi.
Dương Viêm nhíu mày nhìn về phía cao thủ Nhu Lợi.
Vu Hồng bay ngược ra sau, đụng vào tường thành ầm vang một tiếng. Vu Hồng rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Phe U Minh Giáo tổn thất không ít nhưng đối phương cũng không tốt hơn là bao. Hai bên kẻ tám lạng người nửa cân.
Dương Viêm cất cao giọng nói:
“Cáp Lạc, người Nhu Lợi các ngươi từ xưa đến nay đều khuất phục Đại Viêm, bây giờ cánh cứng rồi nên định làm phản?”
Giọng hắn vang dội như sấm sét, vang vọng khắp cả tường thành.
Cao thủ Nhu Lợi Cáp Lạc cũng lăng không đứng ở đằng xa, khoanh tay khinh bỉ nói: “Nói theo lời người Đại Viêm các ngươi thì đó là ‘thời thế thay đổi’.”
“Ngươi thật sự cho rằng Đại Viêm không thể chống đỡ?”
Nếu Đại Viêm không còn khả năng chống địch thì U Minh Giáo đã đánh hạ Đại Viêm từ lâu rồi, sao có thể để cho người dị tộc có cơ hội.
“Lưu Bỉnh đã đáp ứng bọn ta, chỉ cần đánh hạ được U Minh Giáo thì sẽ cho bọn ta ba toà thành trong số mười thành của Lương Châu.” Cáp Lạc đáp.
Ngụ ý là, U Minh Giáo các người có cho được nhiều hơn không?
Trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Lời của Cáp Lạc rõ ràng có ý nói, nếu U Minh Giáo đồng ý cho dị tộc bốn toà thành trở lên thì dị tộc sẽ không hề do dự mà quay đầu đối phó Lưu Bỉnh.
Nghe vậy, Lục Châu có chút bất ngờ… Lưu Bỉnh trấn thủ biên cương nhiều năm sao có thể làm ra hành động khuất nhục như vậy?
Càng là người trấn thủ biên cương thì càng hiểu rõ từng tấc giang sơn khó giữ đến mức nào, mỗi tấc đất đều được xây bằng xương máu của các tướng sĩ, sao có thể tuỳ tiện cắt nhường cho kẻ địch?
“Đáng tiếc, ngươi gặp phải U Minh Giáo chúng ta.” Sóng âm của Dương Viêm rất cường đại.
“Dương Viêm, ta và ngươi đánh nhau đã ba ngày ba đêm, từ phía tây bình nguyên hoang dã đánh tới tận Lương Châu Thành, xem ra ngươi cũng có chút bản sự… Thức thời thì hãy ngoan ngoãn chịu trói đi.” Sóng âm của Cáp Lạc cuồn cuộn đánh tới.
Đám tu hành giả Lâu Lan lúc này đã tụ hội lại với máu, toàn bộ đội hình khoảng hơn hai ngàn người đều là tu hành giả, không hề có phàm nhân.
Bên phía U Minh Giáo chỉ có hơn một ngàn tu hành giả.
Xét về thực lực bên ngoài thì người Nhu Lợi và Lâu Lan chiếm ưu thế.
Oanh!
Ầm ầm!
Trên không trung phía đông Lương Châu Thành đột nhiên xuất hiện âm thanh pháp thân va chạm.
Toàn bộ tu hành giả đều sôi nổi nhìn sang. Khoảng cách quá xa xôi, chỉ có thể nhìn thấy kim quang đầy trời, lát sau đã biến mất.
“Bắt ba ba trong rọ?” Thẩm Lương Thọ nói. “Đây là kế dụ địch?”
“Ngươi có ý gì?” Tiểu Diên Nhi nghe không hiểu.
“Tư Vô Nhai không phải người ngu, rất có thể Dương Viêm đang dụ địch nhân xâm nhập, đến lúc đó toàn bộ người U Minh Giáo sẽ rút lui. Đám lang sói dị tộc một khi đã vào thành thì sao có thể tuỳ tiện rời đi?” Thẩm Lương Thọ nói.
Lục Châu nhìn về phía Thẩm Lương Thọ, phân tích của hắn đúng là có lý.
Lục Châu nắm cánh tay Tiểu Diên Nhi. “Đi thôi.”
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Người dị tộc lại phát động công kích, bay về phía tường thành.
Lần này Dương Viêm quả quyết nói: “Rút lui.”
Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Thẩm Lương Thọ rời khỏi tường thành, phi hành ở tầng trời thấp bên trong Lương Châu Thành.
Tình cảnh thành Lương Châu lúc này rất hỗn loạn, khắp nơi đều là tu hành giả.
“Sư phụ, nếu cứ thế mà bỏ thành thì bách tính phải làm sao đây?” Tiểu Diên Nhi hoảng hốt hỏi.
Thẩm Lương Thọ lắc đầu nói: “Không cần phải lo lắng, khi U Minh Giáo công thành thì hầu hết dân chúng đều đã rời khỏi đây. Bây giờ không phải như thời viễn cổ, muốn rút lui cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.”
“Chẳng trách khi ta và sư phụ mới vào thành đã chẳng thấy người nào.” Tiểu Diên Nhi bừng tỉnh đại ngộ.
Ba người vừa phi hành vừa quan sát tình huống trong thành.
Tuy nói hầu hết lão bách tính đều đã rời đi nhưng vẫn còn rất nhiều tu hành giả và người thường trà trộn bên trong thành, muốn thừa dịp loạn lạc để vơ vét tài vật.
Thẩm Lương Thọ cũng là loại người này. Thời đại nào cũng chẳng thiếu loại người như thế.
“Mau nhìn phía đông!” Thẩm Lương Thọ đột nhiên chỉ tay.
Đám tu hành giả vốn đang sôi nổi bàn luận trên các ngọn cây cao lúc này cũng ngừng lại nhìn sang bên đó.
Từ đằng xa có hai toà pháp thân cao tám trượng và một toà pháp thân cao bảy trượng đang ngự không bay tới.
Sau lưng bọn họ cũng có ba, bốn toà pháp thân đang truy kích.
“Là ba vị hộ pháp còn lại của U Minh Giáo! Còn có cả phi liễn!”
“Hỏng bét! U Minh Giáo rút lui rồi!”
Đám tu hành giả lập tức nhảy xuống, lao nhanh về phía đông thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận