Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 875

Đêm qua số lượng hung thú có tăng lên nhưng bọn chúng không phá bình chướng trong thành.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía thành trì, ánh mắt nhìn chăm chú vào tường thành. Bức tường cao trăm mét được phác hoạ những đường nét kỳ lạ trông như một tấm lưới.
Là trận văn?
Cách quá xa, Lục Châu không thể phán đoán.
Trận văn thường được dùng trên vũ khí, phi liễn và mặt đất, rất ít khi thấy dùng trên tường thành. Hồng liên giới đúng là tiến bộ hơn kim liên giới rất nhiều. Kim liên giới nhất định phải nhanh chóng bắt kịp bọn họ. Nếu chiến tranh bộc phát, thực lực tổng hợp của hồng liên giới sẽ đè bẹp kim liên giới.
“Đi thôi.” Lục Châu đạp không bay lên, dẫn đầu phi hành về phía Huyết Dương Tự. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa lập tức theo sau.
Hai ngày sau, ba người đến dưới chân núi Huyết Dương Sơn.
Không có toạ kỵ nên thời gian phi hành mất hơi nhiều thời gian. Trên đường đi Lục Châu cũng hiểu nhiều hơn về địa hình hồng liên giới. Cây cỏ sông ngòi nơi này nhiều hơn kim liên giới một chút, hung thú nơi dã ngoại cực kỳ hung mãnh, thường xuyên xuất hiện hung thú có hình thể lớn muốn tấn công thành trì nhưng đều bị nhân loại đánh giết.
“Sư phụ, đây chính là Huyết Dương Sơn?” Tiểu Diên Nhi nhìn đám lá phong đỏ phủ rợp cả ngọn núi, tò mò hỏi.
Dưới ánh mặt trời, lá phong trông đỏ rực như máu. Cái tên Huyết Dương Sơn đặt cho ngọn núi này rất phù hợp.
Lục Châu gật đầu, vuốt râu nói: “Lên núi.”
Ba người đạp không hành tẩu mà không đi bộ lên từng bậc thang. Đến giữa sườn núi, một tiểu sa di xuất hiện, tay chắp trước ngực, khom người lễ phép nói:
“Xin các vị thí chủ dừng bước tại đây. Nơi này là Huyết Dương Tự, thứ cho không thể tiếp đãi khách từ bên ngoài đến, mời các vị xuống núi.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn tiểu sa di, nói ngắn gọn giản lược:
“Thông báo cho phương trượng Huyết Dương Tự, lão phu có chuyện liên quan đến Pháp Không cần thương nghị với hắn.”
Tiểu sa di nghe được chuyện có liên quan đến vị cao thủ cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả của Huyết Dương Tự, sắc mặt lập tức biến đổi: “Xin các vị thí chủ chờ một chút.”
Nói xong tiểu sa di quay đầu bay lên núi, xuyên qua mấy toà phật uyển, sau đó đứng bên ngoài phật uyển của phương trượng mà bẩm báo:
“Phương trượng, dưới núi có một vị lão thí chủ muốn cầu kiến, nói là tìm ngài vì chuyện có liên quan đến Pháp Không đại sư.”
Trong phòng yên lặng một lúc mới truyền ra âm thanh:
“Pháp Không đã viên tịch, cần gì phải tìm phiền não nữa. Nói với vị thí chủ này là ta không gặp.”
“Vâng.”
Tiểu sa di lại bay xuống sườn núi thuật lại lời này cho Lục Châu. Tiểu Diên Nhi vừa định nổi giận, Lục Châu đã đưa tay ngăn lại, hờ hững nói: “Vậy lão phu đành phải tự mình lên núi.”
Không để ý tới thái độ của tiểu sa di, Lục Châu tiếp tục bay lên núi.
“Tiểu hoà thượng, ngươi thật không biết điều. Dưới gầm trời này chưa có người nào dám cự tuyệt sư phụ ta đâu.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
“Thí chủ! Các vị thí chủ xin dừng bước!” Tiểu sa di luống cuống hô lên, nhưng tu vi hắn làm sao ngăn cản được ba thầy trò.
Lục Châu dẫn đầu bay phía trước, tay chắp sau lưng bay đến sơn môn Huyết Dương Tự. Trước cửa chùa có hơn trăm tăng nhân đang luyện công, tiếng hò hét vang dội hữu lực.
Thấy có người lạ xuất hiện, đám tăng nhân lập tức tụ lại:
“A di đà phật, lão thí chủ đi nhầm chỗ rồi sao?” Một tăng nhân tay cầm côn, tay kia chắp trước ngực nói.
Lục Châu không để ý đến bọn họ, tiếp tục đạp không tiến về phía trước.
Các côn tăng phát hiện lão thí chủ này đến gây chuyện bèn vung côn lên đánh tới. Thân ảnh Lục Châu loé lên, xuyên qua hơn trăm vị côn tăng. Lục Châu bay đến đâu, các côn tăng ngã trái ngã phải đến đó.
Chúng tăng hoảng hốt, tu vi người này thật cao thâm!
“Phương trượng Huyết Dương Tự đang ở đâu?”
Âm thanh Lục Châu phối hợp với âm công tuy không chói tai nhưng lại rất rõ ràng truyền vào tai mỗi người, đồng thời lan truyền khắp các điện các trong Huyết Dương Tự. Phi cầm tẩu thú trong phạm vi mấy ngàn mét đều bị chấn động, bỏ chạy tan tác.
Phương trượng Pháp Hoa đang gõ mõ đột nhiên mở mắt, cương khí thổi tung cửa phòng, hai chân hắn đạp không bay ra bên ngoài. Có thể phát ra âm công như vậy sao có thể là kẻ yếu?
Chúng tăng nhân từ Đại Hùng điện bay ra, ba vị thủ toạ và mười hai vị kim cương toạ từ các đạo trường đồng loạt đổ về, dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện trước cổng sơn môn.
Toàn bộ hạch tâm đệ tử và cao thủ Huyết Dương Tự đều đã tụ tập đông đủ, số lượng lên tới hơn ngàn tăng nhân.
“Phương trượng.” Chúng tăng khom người hành lễ.
Phương trượng Pháp Hoa từ Thiên Vương điện bay tới đáp xuống đất. Trên thân Pháp Hoa mặc tăng y mộc mạc nhưng toàn thân hắn toát ra một loại khí chất mà người bình thường không cách nào có được.
Hắn đưa mắt nhìn Lục Châu và hai tiểu nha đầu, hoàn toàn không nhận ra ba người nhưng vẫn chắp một tay trước ngực nói:
“A di đà phật, lão thí chủ viếng thăng Huyết Dương Tự có việc gì chăng?”
Lục Châu gật đầu. Lão đại đã ra, sự tình sẽ dễ giải quyết hơn nhiều, Lục Châu cũng không muốn lãng phí thời gian với những người khác.
“Ngươi là phương trượng Huyết Dương Tự?”
“Lão nạp chính là phương trượng Pháp Hoa.”
“Lão phu có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Pháp Hoa lắc đầu đáp: “Lão thí chủ… lão nạp không quen biết ngươi. Nếu muốn đến bái phật thì lão nạp hoan nghênh, nhưng nếu đến trả thù thì xin thứ cho lão nạp không thể bồi tiếp.”
Mười hai vị kim cương toạ bước lên, trên thân bọn họ mặc cà sa màu đỏ, tay cầm niệm châu. Niệm châu phát sáng toả ra hồng sắc quang mang thu hút ánh nhìn của Lục Châu.
Đôi mắt già nua thâm thuý của Lục Châu tựa như sinh ra một cơn lốc xoáy. Thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm.
“Hôm nay tâm tình lão phu không tệ, không muốn đại khai sát giới. Nhưng nếu các ngươi muốn sớm được gặp Phật tổ thì lão phu không ngại thay đổi tâm tình.”
Lục Châu vừa nói xong, mười hai vị kim cương toạ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, ai nấy đều lảo đảo lui về sau mấy bước, khí huyết cuồn cuộn.
Các tăng nhân khác đồng loạt lui lại, duy chỉ có phương trượng Pháp Hoa vẫn đứng yên vị tại chỗ, toàn thân toát ra hoả diễm, Nghiệp Hoả triệt tiêu toàn bộ âm công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận