Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1755: Không ai được tán đồng

“Ta không sao.” Chư Hồng Cộng ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã hoảng hốt như thỏ.
“Lão bát, tiếp tục đi nè…” Minh Thế Nhân chỉ tay về phía tầng bình chướng.
“Ách… tứ sư huynh, hay là huynh thử đi?”
“Ta thì thôi đi, ta đã được Ngung Trung tán đồng rồi.”
Hộ pháp Mạnh Trường Đông sau khi đập vào tường đá thì không dám thử lần nào nữa, nghe vậy bèn hỏi: “Được tán đồng thì có chỗ tốt gì?”
“Ngươi nhìn vào khu vực hạch tâm đi.” Lục Ly giải thích, “Đó chính là hạt giống Thái Hư đang nảy mầm, bên dưới chính là thổ nhưỡng. Nếu được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng sẽ thu hoạch được thổ nhưỡng Thái Hư, từ đó có được khí tức Thái Hư giống như Tần Nại Hà. Đây là đại tạo hoá đối với mỗi tu hành giả.”
Đám người nghe vậy lại càng thêm hy vọng, ai nấy vốn đã có ý định bỏ cuộc nhưng sau đó đều bị khí tức Thái Hư hấp dẫn.
“Lại nào!” Bọn hắn lại không ngừng thử nghiệm.
Chỉ có Chư Hồng Cộng là ngồi bệt dưới đất, xua tay nói: “Ta từ bỏ rồi, mọi người tiếp tục đi nha. Ui da, con mẹ nó đau quá, hic hic!”
Lục Châu vẫn luôn quan sát mọi người, muốn xem xem quy luật tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ là gì. Hắn dùng thần thông Thiên thư quan sát thật kỹ nhất cử nhất động của mọi người và bình chướng, đáng tiếc lại không phát hiện ra điểm nào dị thường.
Lực phản chấn đã cường hãn tới mức khiến ai nấy đều bị thương không ít.
“Đáng ghét, chơi không vui gì hết!” Tiểu Diên Nhi từ bỏ, tức giận giậm chân mấy cái rồi lùi sang một bên.
Trong lòng mọi người cảm thấy được an ủi không ít. Ngay cả tiểu tổ tông cũng từ bỏ, bọn hắn không làm được là việc rất bình thường.
Thiên phú của Tiểu Diên Nhi đã nghịch thiên như vậy, nếu còn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì ai chơi lại.
Sau đó, Hải Loa cũng từ bỏ thử nghiệm, đến bên cạnh Tiểu Diên Nhi cùng xem náo nhiệt.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong rất có khát vọng với khí tức Thái Hư, nhưng thực lực bọn hắn quá yếu nên cũng đành phải từ bỏ, uể oải lui về sau.
Bốn huynh đệ Khổng Văn cũng đồng cảnh ngộ.
Gừng càng già càng cay, bốn vị trưởng lão không lỗ mãng như đám người trẻ tuổi mà thử chậm rãi tiến vào. Không dùng lực tấn công thì lực phản chấn cũng sẽ xuống tới thấp nhất.
Bốn vị trưởng lão từ bốn hướng chậm rãi tiến vào, nhưng vừa đi vào được khoảng mười mét thì lực phản chấn rốt cuộc đẩy bọn họ văng ngược ra ngoài.
“Vẫn không được.” Đám người lắc đầu.
“Còn thử nữa không?” Tả Ngọc Thư nhìn ba người còn lại.
Bốn người bọn họ đều đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp rút, không còn đủ sức để ngưng khí thành cương nữa là.
“Ta từ bỏ.” Lãnh La là người đầu tiên lên tiếng.
“Lão Lãnh, ngươi mà cũng từ bỏ?” Phan Ly Thiên khinh bỉ nói, “Đây không phải phong cách của ngươi nha.”
“Lão Phan, vậy thì ngươi cứ tiếp tục đi.”
“Ta cũng từ bỏ.
Đều là một đám già cả hết hơi, cần gì phải tự tổn thương lẫn nhau.
Không bao lâu sau, trong số những người còn tiếp tục thử nghiệm chỉ có Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm.
“Ta đoán đại tiên sinh sẽ được tán đồng.”
“Ta cược là nhị tiên sinh.”
Vu Chính Hải nhìn tầng bình chướng, hữu tâm mà vô lực. Nói thực lòng hắn đã sinh ra ý niệm muốn từ bỏ, nếu không vì Ngu Thượng Nhung còn kiên trì thì hắn đã lùi về sau rồi.
Ngu Thượng Nhung cũng y như vậy. Mà đám người vẫn cứ đặt hy vọng vào hai huynh đệ hắn.
“Đại sư huynh.”
“Nhị sư đệ.”
“Chúng ta thân là sư huynh, sao có thể tranh cướp cơ hội này với người khác, huynh thấy đúng không?” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
Vu Chính Hải gật đầu đồng tình: “Nhị sư đệ nói có lý, ta là đại sư huynh vậy mà không nghĩ tới. Ách… ta mới là người không nên tham dự nhất.”
Hắn lùi về sau.
Ngu Thượng Nhung cũng nói: “Đại sư huynh đã lùi, ta sao có thể mặt dạn mày dày tranh đoạt với các sư đệ sư muội.”
Đám người nói không ra lời.
Chỉ có Đoan Mộc Sinh ngay thẳng thành thật là chắp tay nói với hai vị sư huynh: “Đa tạ đại sư huynh và nhị sư huynh đã nhường.”
“Khách sáo làm gì.” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung mặt không đổi sắc nhận lời tạ ơn của sư đệ.
“Đại sư huynh và nhị sư huynh có thiên phú tốt nhất, tu vi cao nhất. Hai người lại chịu nhường cơ hội này cho đệ, sau này hai vị sư huynh có việc gì cần nhờ cứ gọi Đoan Mộc Sinh ta.” Đoan Mộc Sinh vỗ ngực nói.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung rốt cuộc cũng thấy ngượng ngùng, vội nói:
“Tam sư đệ, đệ tiếp tục đi.”
“Được.”
Chiêu Nguyệt cười nói: “Tam sư huynh, bây giờ nói là cơ hội của ai thì còn hơi sớm. Biết đâu lại là của muội thì sao.”
Diệp Thiên Tâm cũng nói theo: “Chưa chắc.”
Ba người tiếp tục thử nghiệm tiến vào bình chướng. Phanh phanh phanh…
Một canh giờ sau, ba người đã cạn kiệt sức lực, trên người có không ít vết thương.
Minh Thế Nhân sờ cằm, cau mày nói: “Chẳng lẽ cơ hội này vốn là của lão thất?”
Hắn biết rõ Thiên Khải Chi Trụ chỉ tán đồng người có hạt giống Thái Hư. Nếu các đồ đệ Ma Thiên Các đều không được tán đồng vậy thì chứng tỏ người nên có được cơ hội này là một người khác không có mặt ở đây.
Chỉ còn mỗi Tư Vô Nhai.
Ầm! Ba người lại bị bình chướng đánh bay, máu tươi tung toé.
Thấy các đồ đệ bị thương không nhẹ, Lục Châu giơ tay lên nói: “Được rồi.”
Mọi người quay đầu nhìn về phía Lục Châu vẫn luôn im lặng nãy giờ.
“Có lẽ… không ai được Thiên Khải Chi Trụ này tán đồng cả.” Lục Châu nói.
Đám người nghe vậy, trên mặt lộ vẻ mất mát. “Thật là đáng tiếc.”
Kỳ thực bọn hắn đều đã bắt đầu nghĩ tới Tư Vô Nhai, nhưng không ai dám nói thẳng ra, chỉ có thể thở dài tỏ vẻ bất lực.
Phan Trọng tiếc nuối nói: “Tuy ta không thể, nhưng mấy vị tiên sinh nhất định có thể, vì sao không để bọn họ tiếp tục thử nghiệm?”
“Lực lượng phản chấn đã tăng tới mức báo động, nếu còn tiếp tục sẽ bị trọng thương.” Nhan Chân Lạc giải thích.
“Thứ này thật là tà môn. Bình chướng trong Ngung Trung đâu có tăng dần lực phản chấn đâu.” Minh Thế Nhân bước lên, vươn tay thử chạm vào bình chướng.
Xoẹt !
Một cảm giác như điện giật truyền đến. Minh Thế Nhân trực tiếp bị ngăn ở bên ngoài, đến tư cách thử nghiệm xông vào cũng không có.
“Giữa các Thiên Khải Chi Trụ còn có hiện tượng bài xích lẫn nhau?” Nhan Chân Lạc kinh ngạc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận