Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2019: Đại đạo thánh viên mãn

“Nghe nói Lam Hi Hoà của Trọng Quang điện là cường giả thế hệ này, rốt cuộc cũng được gặp một lần.” Thanh Đế khen ngợi.
Lam Hi Hoà khom người nói: “Đa tạ Thanh Đế bệ hạ khích lệ.”
Nàng quay đầu nhìn về phía đám người: “Hi Hoà điện hoan nghênh các vị đến khiêu chiến.”
Lam Hi Hoà đứng trên boong tàu, nhìn khắp bốn phía. Đại đa số tu hành giả Thái Hư đều biết nàng có tu vi đại đạo thánh, ai còn dám tự tiện khiêu chiến nàng?
Thanh Đế tán thán nói: “Đời sau mạnh hơn đời trước, chúng ta đều già rồi.”
Thất Sinh đứng trên boong tàu âm thầm quan sát động tĩnh, lúc này cũng mở miệng nói: “Nếu điện thủ Lam Hi Hoà đã đến, vậy thì tiếp tục đi.”
Lam Hi Hoà nhìn về phía Thất Sinh, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Thất Sinh phụ trách chủ trì điện thủ chi tranh lần này, tất cả mọi người đều phải thận trọng đối đãi. Ai nấy đều biết hắn có quan hệ khăng khít với Thánh Điện, thái độ của hắn thường chính là thái độ của Thánh Điện.
Rất nhiều người ưa thích ngắm nhìn Lam Hi Hoà, không nỡ rời mắt. Thị nữ bèn đưa tới một chiếc ghế, Lam Hi Hoà ưu nhã ngồi xuống, tránh đi tầm nhìn của đám tu hành giả.
Đám người bèn quay đầu nhìn về giữa sân.
Thất Sinh thấp giọng hỏi tên Ngân Giáp Vệ bên cạnh: “Đã truyền tin hết chưa?”
Ngân Giáp Vệ thẳng lưng nói: “Đã truyền, mấy người kia không dễ tìm. À phải, trừ mỗi Chư Hồng Cộng.”
Thất Sinh gật đầu nói: “Không truyền cho hắn là đúng, ta tin tưởng hắn có thể tìm tới mục tiêu thích hợp.”
“Hắn từ Thánh Điện chạy đến, không tiện tới gần, tuy các ngươi đều hiệu lực cho Thánh Điện nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Ngân Giáp Vệ nói.
Thất Sinh gật đầu.
Ngoài sân, Vu Chính Hải cao giọng nói: “Chỉ có một khắc đồng hồ, rất nhanh sẽ hết thời gian. Mong các vị đừng bỏ qua cơ hội cực tốt này.”
Rất lâu rồi hắn không được đánh một trận thống khoái, nhưng sao chờ mãi vẫn không thấy ai tới khiêu chiến nhỉ?
Đám tu hành giả đều lắc đầu nói: “Huynh đài là đại đạo thánh, chúng ta không tranh với huynh, Át Phùng tặng cho huynh.”
Đám người gật đầu phụ hoạ.
Vu Chính Hải không vui lắc đầu, nhìn tới nhìn lui, sau đó chỉ vào một vị tu hành giả đứng ở vị trí khá cao, nói: “Ngươi muốn khiêu chiến?”
“…Ta không muốn.” Người kia xua tay.
“Không, ngươi muốn mà.” Vu Chính Hải cố níu kéo.
“Không muốn! Một chút cũng không muốn!” Người kia bay vèo một tiếng, trốn đến sau lưng đám người.
Ai nấy đều bật cười ha hả, Vu Chính Hải bất đắc dĩ nói: “Một người cũng không chịu đánh!”
Thanh Đế lộ vẻ kiêu ngạo, nhìn về phía Bạch Đế: “Bạch Chiêu Cự, thấy thế nào?”
“Cũng được.” Bạch Đế nói.
“Có thể cho người của ngươi lên thử một lần.” Thanh Đế đề nghị.
“Không cần thiết, còn rất nhiều cơ hội.” Bạch Đế nhìn thoáng qua Thất Sinh. Mọi việc đều phải tiến hành theo kế hoạch, không thể bởi vì Thanh Đế khiêu khích mà làm loạn được.
Một khắc đồng hồ trôi qua rất nhanh. Thất Sinh tuyên bố: “Kết quả tranh chức điện thủ tại Át Phùng điện đã có, Vu Chính Hải đến từ vùng đất thất lạc phía đông chiến thắng.”
Vu Chính Hải thở dài lắc đầu, bay trở về phi liễn.
Đám người bên dưới đưa mắt nhìn nhau. Hắn chiến thắng rồi, còn rầu rĩ không vui cái gì?
Vu Chính Hải vừa bay trở về, Ngu Thượng Nhung đã điểm nhẹ mũi chân bay ra giữa sân.
Hắn hành động dứt khoát hơn Vu Chính Hải nhiều, đơn giản rút kiếm chỉ về phía Chiên Mông điện, cười nhạt nói: “Tại hạ Ngu Thượng Nhung khiêu chiến Chiên Mông điện, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Lại là người của Thanh Đế.”
“Người này trông rất có dáng vẻ của cao thủ nha.”
“Nói nhảm, nghe nói hai người này là mạnh nhất trong số mười người nắm giữ hạt giống Thái Hư đó. Thật là kỳ quái, bọn hắn đã thắng Trương Hợp một lần, sao bây giờ không chọn Huyền Dặc điện mà lại chọn điện khác?”
Trương Hợp nghe mọi người thảo luận, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, bụng thầm mắng, một đám người vô tri! Đợi lát nữa các ngươi bị ăn đòn thì xem các ngươi còn dám dùng mắt chó xem thường người khác nữa không!
Chiên Mông điện đưa mắt nhìn nhau, không ai bước ra.
Trong thập điện có người không nhịn được nói: “Sao còn chưa ai ra? Thời gian của mọi người đều rất quý giá, xin các vị nhanh chân lên cho!”
Khi mọi người bắt đầu cau mày, trong phi liễn Chiên Mông điện bỗng truyền ra một giọng nói vô lực: “Ta nhận thua.”
Ba chữ này vừa ra, một đám người kinh ngạc, một số người lại cảm thấy bình thường. Một số tu hành giả bên dưới đã bắt đầu nghị luận.
“Nghe nói điện thủ Ô Hành của Chiên Mông điện bị đánh trọng thương, xem ra việc này là thật.”
“Ai nha!” Ngụy Kham hung hăng vỗ đùi một cái rõ to. “Sao các ngươi không nói sớm? Nếu biết vậy ta đi khiêu chiến Chiên Mông điện chẳng phải là được rồi sao?”
“Ngươi nghĩ nhiều, đằng nào ngươi cũng sẽ bị người khác khiêu chiến.”
Tiếng nghị luận xung quanh không ảnh hưởng tới cuộc khiêu chiến ở giữa sân. Ngu Thượng Nhung thất vọng lắc đầu nói:
“Ta có một đề nghị, nếu người khác trong Chiên Mông điện nguyện ý cũng có thể đại diện điện thủ ra đánh một trận.”
“Thay thế điện thủ?” Người này muốn làm gì đây? Người ta đã nhận thua, cần gì hùng hổ dọa người như thế?
Ngu Thượng Nhung nói: “Chỉ mong các vị có cao thủ khiến ta hài lòng.”
Đúng là người nào người nấy đều phách lối như nhau!
Bạch Đế quay đầu nói: “Linh Uy Ngưỡng, hai người này đều do ngươi dạy thành như thế?”
Thanh Đế lúng túng đáp: “Nói ra chắc ngươi không tin… từ lần đầu tiên gặp bản đế, bọn hắn đã có cá tính như thế rồi.”
Bạch Đế cười ha hả nói: “Thú vị, thật là càng lúc càng thú vị.”
Cho dù Ngu Thượng Nhung đã đưa ra đề nghị nhưng vẫn không ai bước ra nghênh chiến. Tràng diện rơi vào tình cảnh xấu hổ.
Ngu Thượng Nhung đành thở dài, xoay người nhìn về phía đám tu hành giả: “Còn ai nguyện ý đánh với ta một trận không?”
Phần sau chính là tiếp nhận người khác đến khiêu chiến. Điện thủ thập điện không có tư cách đi khiêu chiến, chỉ có bị khiêu chiến.
“Hay là ta thử một chút?”
Bên cạnh phi liễn của Lam Hi Hoà bỗng truyền tới một đạo thanh âm nhàn nhạt.
Đám người nghi hoặc nhìn sang. Lam Hi Hoà cũng kinh ngạc nói: “Âu Dương tiên sinh, ngài đây là…?”
Người vừa lên tiếng chính là đại đạo thánh Âu Dương Huấn Sinh đã thành danh thật lâu của Hi Hòa điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận