Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 628

Lục Châu: "Nhận được tin Ma Thiên Các đã dương danh trên Khởi Điểm Giới, các ngươi nói xem chúng ta nên làm gì?"
Chư Hồng Cộng: "Sư phụ sư phụ, đương nhiên là phải tăng giá chương, hiện nay các tông môn khác đều đang kéo nhau tăng giá a!"
Lục Châu: "Phạt đánh mười trượng, vào động diện bích ba ngày!"
Chư Hồng Cộng câm nín.
Lệ rơi đầy mặt a...
Tư Vô Nhai: "Sư phụ, Ma Thiên Các có được như ngày hôm nay là nhờ độc giả ủng hộ, thiết nghĩ nên bạo chương ăn mừng."
Lục Châu: "Có lý lắm... Lão tứ, dịch thêm để hôm nay bạo chương."
Minh Thế Nhân câm nín.
Vì sao lúc nào cũng là ta lãnh đạn? Nhân sinh thật khó sống mà...
Ầm!
Tô Thánh vốn đang trọng thương, không còn chút sức lực ngăn cản một kiếm này. Vị Danh Kiếm đâm xuyên người Tô Thánh, ghim chặt hắn vào mặt đất.
“Một mạng này của Tô Thánh, lão phu thu lấy!”
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Lưu Qua bị một chưởng đánh bay đột nhiên ý thức được, sự cường đại của Lục Châu đã vượt xa tưởng tượng của hắn.
Trong mắt Lưu Qua tràn ngập vẻ không thể tin nổi, bàn tay nắm chặt Lăng Hư kiếm chỉ còn một nửa, cố gắng ổn định lại thân hình. Hắn cúi đầu nhìn về phía Tô Thánh đã bị Vị Danh Kiếm giết chết.
“Tại sao chứ?”
“Cô vì thiên hạ, vì Đại Viêm, vì lê dân bách tính… Tại sao?”
“Tại sao ngươi nhất định phải xông phá cửu diệp làm gì?”
Lưu Qua hỏi một lúc ba câu, cho dù là người vững vàng lão luyện như Lưu Qua thì lúc này tâm tình cũng dao động vô cùng.
Lục Châu hờ hững nhìn hắn.
“Miệng toàn lời nguỵ biện. Một mạng này của ngươi, lão phu thu lấy!”
Bàn tay khẽ đảo, Vị Danh Kiếm trong ngực Tô Thánh lao vọt lên bay trở lại lòng bàn tay Lục Châu.
Kiếm cương biến dài, Lục Châu đạp không bay về phía Lưu Qua, trường kiếm rung động.
Lưu Qua đưa tay điểm vào đan điền khí hải, nguyên khí hùng hồn bạo phát, bắt đầu thiêu đốt khí hải.
Trận văn trên Lăng Hư kiếm cũng bắt đầu bốc cháy rừng rực, Lưu Qua phun ra một ngụm máu tươi tưới lên thân kiếm, Lăng Hư kiếm hiện ra quang mang màu đỏ rực trông vô cùng quỷ dị.
“Cô vốn không muốn làm thế, nhưng Cơ huynh bức Cô đến tuyệt cảnh, vậy thì chúng ta liều chết tương bác.”
Hai thanh kiếm lại đồng thời lao tới, song phương giao thoa hệt như lúc nãy.
Trên thân Lục Châu xuất hiện một Kết Định Ấn màu xanh lam. Lăng Hư kiếm đâm xuyên qua Kết Định Ấn, mà Vị Danh kiếm cũng đâm xuyên cương khí hộ thể của Lưu Qua.
Lại kết thúc chỉ trong chớp mắt.
Lưu Qua cúi đầu nhìn xuống, thấy hộ thể cương khí trên người mình bị cắt chém, nguyên khí phát tiết ra ngoài như một quả bóng xì hơi.
Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Châu. Kết Định Ấn chỉ xuất hiện một vết rách nhưng rất nhanh sau đó đã khép lại.
Một chiêu này, Lưu Qua lại bại.
Lưu Qua ngây ngẩn cả người, ngón tay run run, bàn tay cầm Lăng Hư chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Lục Châu lại lên tiếng: “Chỉ có thế mà đã dám đến khiêu khích bản toạ?”
Lưu Qua cắn răng hạ lệnh: “Mở rương.”
“Vâng.” Hai tên thị vệ vội vàng mở rương ra lần nữa.
“Hả?”
Lần này khi rương mở ra, một lượng lớn chỉ phù xuất hiện, toàn bộ chỉ phù đều được khắc trận văn đỏ rực.
Các chỉ phù bay đến chỗ Lưu Qua, tốc độ còn nhanh hơn tu hành giả thi triển đại thần thông. Chỉ phù dán chặt lên người Lưu Qua và bao trùm hắn, thậm chí còn hoà vào trong huyết nhục. Trận văn màu đỏ còn lại trên nửa thanh Lăng Hư kiếm cũng bay tới hoà vào thân thể Lưu Qua.
Lúc này trông Lưu Qua giống hệt một bộ xác ướp.
Trận văn sáng rực lên. Lục Châu nhìn về phía đống chỉ phù trên người Lưu Qua, lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc ngươi cũng dùng tới.”
Giọng Lưu Qua trở nên trầm khàn và ngột ngạt: “Chỉ phù này do cao nhân thần bí lưu lại, Cô biến thành người bất tử… Cô không sợ ngươi.”
Lục Châu khẽ lắc đầu. “Bản toạ còn tưởng là bảo bối gì, hoá ra là tà thuật.”
“Thế này đã đủ rồi.” Lưu Qua nói. “Cơ huynh, xem ra huynh đã quên. Thế giới cửu diệp vốn là tà ác, nếu không sao huynh phải tự phong ấn ký ức của mình. Ha ha ha…”
“Ngươi biết chuyện thuỷ tinh cầu ký ức?”
“Cô không cho phép bất luận kẻ nào đột phá cửu diệp, dù huynh là bạn cũ của Cô. Cô đã khuyên huynh một lần thì có thể khuyên lần thứ hai. Nếu vẫn không được vậy thì giết chết.”
Vừa nói dứt lời, toàn thân Lưu Qua bạo phát tốc độ, nhanh đến mức chỉ còn lưu lại một chút ánh sáng màu đỏ.
Trong tiếng kinh hô của đám người Ma Thiên Các, Lưu Qua phá không lao đến chỗ Lục Châu.
Khi mọi người đều cho rằng hai người sẽ kịch chiến một trận đến bất phân thắng bại, Lục Châu đột nhiên nhấc tay.
Năm ngón tay vươn về phía trước, trên bàn tay Lục Châu hiện ra lam quang biến thành một chưởng ấn cực đại một phát tóm lấy thân thể Lưu Qua.
Rắc! Năm ngón tay co lại.
Lục Châu cảm giác được lực lượng phi phàm đang liên tục tiêu hao, rõ ràng là Lưu Qua đã mạnh hơn trước rất nhiều. Chưởng ấn này tiêu hao gần một phần tư lực lượng phi phàm.
“Người bất tử?” Lục Châu nhìn về phía Lưu Qua đang bị chưởng ấn kẹp chặt.
Ngũ quan Lưu Qua cũng bị hai tấm chỉ phù thẩm thấu vào, trên mặt không còn phân rõ mắt mũi miệng, trông cực kỳ quỷ dị.
“Ngươi… ngươi không giết được Cô.”
“Vậy thì thử xem.”
Răng rắc! Âm thanh khớp xương bị bẻ gãy thanh thuý vang lên khiến người ta sợ hãi!
Rốt cuộc cửu diệp mạnh đến chừng nào thì không ai biết, nhưng tận mắt thấy đủ loại thủ đoạn của Các chủ, đám người Ma Thiên Các đều nhận định đó là lực lượng của cửu diệp.
Không động thì thôi, động đến là huỷ thiên diệt địa.
Thông qua chưởng ấn, Lục Châu có thể cảm giác được thần thông Túc Trụ Tuỳ Niệm biến thành Ma Đà Chưởng Ấn đang vặn vẹo nội tạng và bẻ nát xương cốt của Lưu Qua.
Nhưng Lục Châu lại không nghe thấy tiếng thông báo của Hệ thống. Chưởng ấn tiêu tán. Lưu Qua rơi thẳng xuống đất.
Vẫn không chết? Lục Châu quan sát hắn.
Có nên dùng thẻ Một Kích Chí Mạng không nhỉ? Nhưng vậy thì không có lời. Lực lượng phi phàm trong cơ thể Lục Châu còn khoảng một phần tư.
Lúc này, trên thân Lưu Qua loé ra quang mang màu đỏ, các khớp xương bị bẻ gãy quay trở về vị trí cũ, nội tạng cũng biến trở lại như trước.
Minh Thế Nhân đứng quan sát từ xa cũng phải há hốc mồm. “Đây là loại tà thuật gì vậy? Thật là buồn nôn!”
“Đại Viêm chưa từng có ai tu hành loại tà thuật khởi tử hồi sinh như thế này. Dù là vu thuật cũng cần có người sống thao túng, sử dụng trận văn để khống chế khôi lỗi. Còn việc biến bản thân mình thành người bất tử thì chưa từng nghe nói tới.”
“Đường vân trên người hắn trông giống với đường vân trên cỗ quan tài của người Nhu Lợi đưa tới. Chẳng lẽ dị tộc đã nghiên cứu ra tà thuật này?”
“Không thể nào, nếu dị tộc có được tà thuật bậc này thì đã sử dụng trong phạm vi lớn, đánh chiếm Đại Viêm từ lâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận