Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1369

Hổ Giao lại dùng đuôi quét ngang một vòng.
Oanh !
Thân thể nó vừa to vừa dài, những tu hành giả kia không kịp bay lên đã bị đuôi nó hất bay, toàn bộ đám người như diều đứt dây thổ huyết văng ra xa, toàn thân đau nhức.
“Thú vương! Là thú vương! Lui mau !”
Tướng thủ thành gào lên, mấy chục tu hành giả lập tức lui lại.
Ngay lập tức, ngàn vạn con hải thú sau lưng Hổ Giao nhào tới.
Hổ Giao xuất hiện, tình hình chiến đấu bị nghịch chuyển hoàn toàn.
Cung tiễn thủ trên tường thành nhao nhao xạ kích, nhưng tiễn cương rơi vào người Hổ Giao chẳng khác gì là đang gãi ngứa cho nó, không tạo thành chút tổn thương nào.
“Hổ Giao là giao nhân dưới nước, có trí tuệ như đứa trẻ bảy, tám tuổi. Rất khó đối phó!” Tướng thủ thành sắc mặt vô cùng khó coi.
Oanh.
Không chỉ có Hổ Giao mà đám Mệnh Cách thú như Hải Ngưu, Phi Sa cũng lao vọt tới.
Đám tu hành giả tiếp tục lùi về sau.
Chư Hồng Cộng chịu đựng đau nhức, sắc mặt ngưng trọng nhìn Hổ Giao:
“Con mẹ nó, lợi hại như vậy sao? Ta không tin tà, các ngươi đối phó đám hung thú yếu, để ta đối phó con Hổ Giao này.”
“Vâng!”
Đám tu hành giả lo lắng không thôi, rất nhiều người trong số họ chỉ là bát diệp, thập diệp, đương nhiên không thể nào là đối thủ của thú vương. Miễn cưỡng ngạnh kháng đám Mệnh Cách thú thì còn may ra.
Bang.
Song quyền va chạm, thân ảnh Chư Hồng Cộng như điện vọt tới.
“Thiên Tượng.”
Cửu Kiếp Lôi Cương vờn quanh toàn thân, quyền cương bay đầy trời, trong giây lát hội tụ lại cùng một chỗ.
“Pháp thân.”
Pháp thân thập nhất diệp không kim liên cùng Chư Hồng Cộng lao vụt tới.
Hổ Giao dừng bước, hai tròng mắt khẽ xoay chuyển, miệng há ra.
Soạt !
Một đạo thuỷ trụ kình thiên thẳng tắp đánh tới.
Ầm!
Cự lực va chạm, pháp thân và Chư Hồng Cộng không chịu nổi chiêu này. Phốc !
Hắn phun ra máu tươi, pháp thân tiêu tán.
“Vãi đạn !”
Chư Hồng Cộng miễn cưỡng ổn định lại thân thể, khó có thể tin nhìn thú vương.
Tướng thủ thành nói: “Bát tiên sinh, ngài đã làm hết sức rồi, lui lại đi!”
“Lui lại đi!”
Đám tu hành giả đứng trên tường thành không đành lòng nhìn Chư Hồng Cộng.
“Rút lui thì còn có hy vọng sống!” Tất cả mọi người đều khuyên ngăn hắn, không cần thiết phải hy sinh vô ích.
Nhưng Chư Hồng Cộng quay đầu nói: “Các ngươi có thể lui, nhưng người trong thành biết lui đi đâu? Dã ngoại đã bị hung thú chiếm lĩnh, chúng ta mà lui, bọn họ đều phải chết.”
“Việc này…” Đám người mặt đỏ tới mang tai.
“Đừng quên chức trách của các ngươi. Lão tử tuy không phải người tốt lành gì nhưng chắc chắn không phải là loại chuột nhắt lâm trận bỏ chạy."
Đám người cúi đầu.
“Chúng ta cũng không muốn lui, nhưng ba cửa thành còn lại cũng toàn là hung thú, tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều phải chết.”
Bang, bang.
Đã có hung thú bắt đầu va chạm cổng thành. Nơi xa có tu hành giả lăng không bay lên, toàn thân đều là máu.
Binh sĩ trên tường thành nhao nhao rơi xuống. Đám phi cầm thuận thế leo lên tường thành, chém giết nhân loại.
Máu người và hung thú trộn lẫn vào nhau, tràn ngập cả Giang Đông thành.
Tình hình chiến đấu chuyển biến đột ngột, càng ngày càng thê thảm, nhân loại phòng ngự vô cùng gian nan và bị động.
Ô !
Hổ Giao phát ra tiếng kêu trầm thấp nghẹn ngào. Bầy hải thú sau lưng lập tức tăng tốc lao tới.
“Ách… ta nổ tí thôi, ta xin thu hồi lời nói vừa rồi…” Chư Hồng Cộng lăng không bay ngược ra sau.
Mẹ nó đông thế này ai chơi lại?
Hổ Giao ngẩng đầu, há miệng to như bồn máu phun ra thuỷ trụ.
“Mau tránh!” Tướng thủ thành thất thanh hô lên.
Đám tu hành giả lập tức tản ra tứ phía.
Uy lực của thuỷ trụ đủ để hủy tường thành, dù Chư Hồng Cộng là tu hành giả thập nhất diệp cũng sẽ bị trọng thương.
“Mẹ nha, ta tránh!!” Chút anh hùng khí khái của Chư Hồng Cộng đã bay biến không còn sót lại tí nào, hắn vội vàng bay về phía tường thành.
Hổ Giao lại bắn ra thuỷ trụ.
Địa phương bị thuỷ trụ tiếp xúc tới đều bị băng phong trong nháy mắt.
“Trời ơi!” Đám tu hành giả kinh hãi nói.
“Bát tiên sinh cẩn thận!”
Mắt thấy thuỷ trụ sắp đánh trúng Chư Hồng Cộng, đột nhiên một đạo lam sắc chưởng ấn xuất hiện chắn lại.
Ầm!
Lam sắc chưởng ấn tựa như thiên mạc ngăn trở phía trước tường thành, thuỷ trụ hoàn toàn bị cản lại.
Chủ nhân của lam sắc chưởng ấn đứng phía sau lam sắc thiên mạc.
Tiên phong đạo cốt, tóc trắng như sương, lão nhân mặc trường bào, một tay hướng về phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, trấn định mà thong dong.
Ánh mắt mọi người đều bị lão nhân kia hấp dẫn.
Chư Hồng Cộng mừng rỡ vô cùng, lập tức lăng không quỳ lạy: “Sư phụ!”
Lục Châu không quay đầu lại nhìn hắn mà nói: “Thương thế sao rồi?”
Chư Hồng Cộng cảm động nói:
“Đồ nhi chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Sư phụ đến thật khiến đồ nhi cảm kích vô cùng!”
Rõ ràng là lời nói chân thành, vì sao nghe vào tai lại cứ thấy có ba phần dối trá?
Đáng tiếc là Thái Huyền chi lực đã dùng hết, không thể sử dụng thần thông trị liệu. Trước đó Lục Châu quan sát Đoan Mộc Sinh, sau đó truyền âm nói ba chữ đã hao hết Thái Huyền chi lực trong cơ thể.
Hiện tại Lục Châu muốn đối phó con Hổ Giao này, chỉ có thể sử dụng thực lực chân chính.
Đám người lúc này mới phản ứng lại, lập tức quỳ lạy: “Bái kiến Lục các chủ!”
[Ting ! thu hoạch được 150 người thành kính quỳ bái, ban thưởng 150 điểm công đức.].
Lục Châu nhìn thoáng qua binh lính thủ thành và tu hành giả, thản nhiên nói: “Miễn lễ.”
Triệu Hồng Phất đứng trên tháp lâu, chỉ tay về phía Hổ Giao nói:
“Thì ra là Hổ Giao.”
Tướng thủ thành gật đầu: “Đích thật là Hổ Giao. Ta đã hạ lệnh cho tu hành giả ba công nam, tây bắc chạy tới.”
Lục Châu nhìn tướng thủ thành: “Bảo bọn hắn canh giữ ở chỗ cũ.”
“Vâng.”
Ô !
Hổ Giao nhảy lên không trung, thân ảnh nó che khuất nửa bầu trời. Đại địa rung chuyển, nó không ngừng gào lên.
Đám hải thú bên dưới phục tùng mệnh lệnh, ồ ạt lao tới.
Trừ Giang Đông đạo còn có Kiếm Nam đạo, Kiếm Bắc đạo, Giang Bắc đạo…
Lục Châu chỉ có sáu Mệnh Cách, làm sao có thể nhanh chóng giải quyết sự tình trước mắt?
Đám người tràn đầy mong đợi nhìn vị lão nhân này… Liệu lão nhân có ngăn được cơn sóng dữ?
Phía chân trời, Hổ Giao đong đưa đuôi, tạp âm cuồn cuộn không biết đang làm gì.
“Súc sinh.”
Lục Châu hừ một tiếng, tung người bay lên, bóp nát một tấm Một Kích Chí Mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận